Chiến Long Vô Song

Chương 917





Thang máy mới mở ra một chút, Trần Ninh và Điển Chử đã phát hiện ra bọn họ, và tốc độ dùng súng còn bắn nhanh, bắn trước cả bọn họ.

Bọn họ vốn muốn giết Trần Ninh không kịp đề phòng, nhưng không ngờ lại bị Trần Ninh và Điển Chử đánh cho thê thảm ở khách sạn Tử Kinh.

Mười mấy người lần lượt trúng đạn, kêu thảm ngã xuống đất.

Khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, thân hình của Trần Ninh và Đồng Kha còn có Điển Chử cũng hoàn toàn lộ ra.

Chỉ có điều, mười máy tên lính đánh thuê ở bên ngoài đã toàn bộ nằm trong vũng máu.


Trần Ninh dẫn theo Đồng Kha sắc mặt trắng bệch cùng Điển Chử cùng nhau đi ra khỏi thang máy Điển Chử đá một thi thể ỏ cửa thang máy, chú ý đến hình xăm đặc biệt ở trên cổ thi thể, phẫn nộ mắng: “Lại là người của đội lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thế, những người này thật sự là đang điên khùng đi tìm đường chết đây mà.”
Trần Ninh trầm giọng nói: “Ở đây không an toàn nữa, chuẩn bị rút thôi.”
Điển Chử nói với micro cài trên áo: “Hổ Vệ, tất cả tướng sĩ nghe cho rõ đây, Thiếu soái ở tầng 20 gặp đột kích, các anh lập tức đi đến tiếp ứng, chuẩn bị rút khỏi khách sạn.”
Lời của Điển Chử nói xong, không nhận được bát kì phản ứng nào.

Anh hơi chau mày, phát hiện thì ra máy liên lạc vô tuyến vậy mà không có tín hiệu nữa.

Anh lại lấy điện thoại ra xem cũng không có một chút tiền hiệu gì.

Anh nhìn Trần Ninh, thấp giọng nói: “Kẻ địch chắc là trang bị thiết bị nhiễu sóng, trong khách sạn không có chút tín hiệu nào cả, cắt đứt cách liên lạc của chúng ta với bên ngoài rồi.”
Trần Ninh đáp: “Xem ra bọn họ có chuẩn bị mà đến.”
Điển Chử đáp: “Thiếu soái, không đợi các tướng sĩ đến chỉ viện nữa, cũng không thẻ đi thang máy, chúng ta trực tiếp đi cầu thang bộ, đến hầm đỗ xe rồi rời đi trước vậy.”
Trần Ninh lắc đầu: “Không được, nếu kế hoạch bọn họ đã chu đáo như vậy, chắc chắn sẽ tính được chúng ta sẽ trốn chạy từ bãi đỗ xe, hoặc là từ sân thượng ngồi trực thăng chạy trốn.”
“Tôi dám bảo đảm, sân thượng hoặc là bãi đỗ xe có rất nhiều lính đánh thuê đợi chúng tal”
Điển Chử mở to mắt: “Vậy thì phải làm sao?”
Trần Ninh đáp: “Máy nhiễu sóng tín hiệu có thể làm nhiễu mạng vô tuyến, nhưng rất khó làm nhiễu mạng truyền thanh.”
Trần Ninh nói xong, ngẳắng đầu nhìn trên đỉnh đầu còn máy camera hành lang đang làm việc, lạnh lùng nói: “Điển Chử anh đi đến phòng camera của bảo vệ khách sạn, đem tắt hết toàn bộ thiết bị giám sát, sau đó dùng điện thoại riêng liên lạc Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng phái người đến chi viện.”

Điển Chử đáp: “Rõ!”
Trần Ninh lại phân phó nói: “Phòng giám sát chắc có người của bọn họ, anh cẩn thận chút, với lại trước khi Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng dẫn người đến chỉ viện, chúng ta phải ở khách sạn này chơi trò chơi mèo vờn chuột với kẻ địch.”
“Khách sạn có rất nhiều người dân vô tội, cố gắng giảm thiểu bắn giết, tránh làm hại người dân, đợi sau khi Điền tướng quân dẫn người đến, rồi mới đem tất cả kẻ địch trong khách sạn bắt gọn hết được.”
Điển Chử đáp: “Tuân mệnh.”
Điển Chử từ trên đất nhặt máy khẩu súng, sau khi lắp đầy đạn, lập tức đi về phía phòng giám sát của khách sạn.

Anh vừa đi đến cửa thang máy, liền gặp máy tên lính đánh thuê vội vàng đi đến, anh giơ tay bắng pằng pằng máy phát, nổ súng hạ gục kẻ địch trước, sau đó trầm mặt xuống bước lớn rời đi.

Đồng Kha cảm thấy bây giờ nguy hiểm trùng trùng, thập diện mai phục.

Anh giọng run rẩy hỏi Trần Ninh: “Anh rẻ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trần Ninh cười đáp: “Nếu anh không nhớ nhằm, tầng 21 là khu ngâm chân, đi thôi chúng ta lên trên đó rửa chân nào.”
Trần Ninh và Đồng Kha không có đi thang máy lên nữa, mà là đi bộ lên cầu thang đến tầng 21.

Rất nhanh anh cùng với Đồng Kha đã đến tầng 21.

Vừa mới đi đến cửa khu ngâm chân, liền nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc mắt tóc vàng, dẫn theo máy thuộc hạ ngoại quốc đi đến.

Người đàn ông tóc vàng này chính là đội phó đương nhiệm của tổ chức lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thế – Hades.


Hades dẫn máy thuộc hạ tinh nhuệ, muốn đi tìm Trần Ninh, không ngờ rằng ở đây đã có thể gặp được.

hắn cùng với thuộc hạ của hắn đều hơi ngây người ra!
Rất nhanh, hắn thấp giọng nói: “Ra tay, giết anh ta đi.”
Mấy tên thuộc hạ của hắn ý thức rút súng ra.

Nhưng lúc bọn họ rút súng ra, Trần Ninh đã ra tay, tốc độ vô cùng nhanh.

Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, có bóng người vụt qua, đồng thời còn có ánh sáng của con dao lập lòe đến rồi lại biền mắt.

Sau đó, bọn họ chỉ cảm thấy cổ họng ướt nhẹp, cúi đầu mới phát hiện, cổ họng đã bị dao chém.

Tách tách tách….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.