Chiến Long Vô Song

Chương 927





Mạnh Siêu vội vàng nói: “Ông chủ, bên ngoài có hai người đến, oang oang bảo muốn gặp ngài, còn đánh bị thương người của chúng ta.”
“Tôi không biết cậu ta là ai, cũng không biết cậu ta có quen biết ông chủ không, vậy nên không dám ra lệnh hạ gục cậu ta.”
“Xin ông chủ đưa ra chỉ thị!”
Trương Kiến Vũ nhíu mày: “Còn có người dám tới nhà tôi gây sự à.

Thật là không biết điều, đưa cậu ta đến phòng khách gặp tôi.”
Mạnh Siêu nói: “Rõ!”
Trương Kiến Vũ triệu tập năm mươi thuộc hạ tinh nhuệ nhất, sau đó vẻ mặt đầy ý cười lạnh ngồi ở phòng khách trang hoàng tráng lệ chờ đợi.


Chẳng mấy chốc sau, Mạnh Siêu và máy tên thủ hạ của anh ta dẫn theo Trần Ninh và Điển Chử tiến vào.

Trương Kiến Vũ vốn tưởng rằng có kẻ thù nào đó đến tìm mình báo thù nhưng khi nhìn thấy Trần Ninh, ông ta cảm giác anh rất lạ mặt, hoàn toàn không nhớ ra nổi Trần Ninh là ai?
Trần Ninh cùng Điển Chử đi vào, không thèm nhìn đám thuộc hạ hung hãn của Trương Kiến Vũ, chỉ nhìn về phía Trương Kiến Vũ nói: “Ông là Trương Kiến Vũ?”
Trương Kiến Vũ nói: “Cậu là ai, tìm tôi có việc gì?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi đến đây để làm một giao dịch lớn với ông.”
Trương Kiến Vũ nghe vậy thì ngây ra: “Giao dịch lớn? Cậu muốn giao dịch gì với tôi?”
Trần Ninh cười nhẹ: “Nếu ông muốn giữ mạng của mình thì phải ngoan ngoãn làm theo lời của tôi, như vậy thì mới có thể giữ lại cái mạng chó của ông.”
“Đó là về cuộc sống của ông, ông có nghĩ rằng đây là một vấn đề lớn?”
Trương Kiến Vũ và người của ông ta èu nghe tháy lời Trần Ninh nói đều vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Rằm!
Trương Kiến Vũ hung dữ đập bàn, tức giận nói: “Tao hiểu rồi, thằng oắt mày muốn tìm chết đây mà.”
“Mày biết tao là ai không? Tao là Trương Kiến Vũ, trơng thế giới ngầm ở Thủ đô ai mà không phải nể mặt tao vài phần.”
“Chỉ dựa vào hai đứa tụi mày mà muốn lấy mạng tao, đúng là buồn cười!”
“Mày có tin hay không ngày mai xác của hai đứa mày sẽ được tìm thấy trong thùng rác không?”
Trương Kiến Vũ và đám thủ hạ của hắn vẻ mặt đầy chế nhạo nhìn Trần Ninh và Điển Chử Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Nỗ xong chưa?”

Gì cơ2 Trương Kiến Vũ nghe vậy, không dám tin trừng lớn mắt.

Cả đám thủ hạ của ông ta cũng choáng váng đến ngây người.

Thẳng oáắt này điên rồi à2
Trương Kiến Vũ tức đến bật cười: “Ha ha, tao hiểu rồi, hai đứa tụi bây đến đây tìm chết, vậy tao sẽ thành toàn cho tụi mày.

“Người đâu, hạ chúng đi.”
Những thuộc hạ tinh nhuệ trong phòng khách nghe thấy vậy lập tức có hai người nhào lên ra tay trước, lao về phía Tràn Ninh và Điển Chử, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt ông chủ của mình.

Trần Ninh vẫn ngồi yên trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi lầy ra một điều thuốc, châm lửa.

Điển Chử đang đứng bên cạnh Trần Ninh lại bước lên, ngăn hai tên thủ hạ muốn động thủ kia.

Rầm rằm!
Âm thanh của hai cú đắm đập thẳng vào mặt người vang lên.


Cả hai tên thuộc hạ của Trương Kiến Vũ đều máu me đầy mặt, văng ra ngoài, đập mạnh xuống nền đắt.

Trương Kiến Vũ không khỏi trợn mắt ngoác mồm, thuộc hạ của ông ta đều là những cao thủ mà ông ta dùng rất nhiều tiền mời về, ai cũng có thực lực ngang với lính đặc chủng.

Thế mà hai tên thủ hạ của ông ta còn chưa chạm vào góc áo của Điển Chử đã bị Điển Chử tung quyền đánh bay ra, thực lực của người tên Điển Chử này có phải là mạnh quá rồi không?
Điển Chử mặc một bộ vest đen, sau khi hạ gục hai đối thủ bằng hai cú đắm, dường như anh cảm thấy việc chiến đấu trong bộ vest này có chút cản trở, giống như một con ong bắp cày rơi vào mạng nhện vậy, vì vậy anh trực tiếp cởi bỏ chiếc áo khoác tây trang ngoài của mình.

Sau đó cũng trực tiếp cởi chiếc áo sơ mi trắng bên trong ra, nện thẳng xuống bàn, trên người anh lúc này chỉ còn một chiếc áo lót mỏng và chiếc quần tây màu đen, cơ bắp anh cuồn cuộn, toàn thân chỉ chít vết sẹo.

Trương Kiến Vũ và đám thủ hạ của ông ta nhìn thấy thân hình lực lưỡng và những vết sẹo dày đặc của Điển Chử thì không khỏi kinh hãi.

Trương Kiến Vũ trầm ngâm nhìn Trần Ninh, tựa hồ như: đang làm quen với Trần Ninh một lần nữa, chậm rãi nói: “Anh bạn, thảo nào lại dám tới gây chuyện với tôi, hóa ra cậu có một thủ hạ lợi hại như vậy.”
“Nhưng mà nếu cậu cho rằng chỉ dựa vào một tên vệ sĩ này mà có thể chạy tới đây làm loạn, vậy thì tôi nói cho cậu biết, cậu mơ mộng hão huyện quá “Người đâu, bắt cả hai người bọn họ lại cho tao.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.