đồn cảnh sát. Cảnh sát Tiêu Cường chỉ vào màn hình giám sát rồi nói với Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo: “Chúng tôi đã điều tra đoạn video ở hộp đêm Đề Hào. Người này đã đánh gục nhân viên phục vụ hộp đêm. Sau đó, anh ta giả làm bồi bàn rồi bước vào phòng bao đem đồ uống cho bọn Nhị Cầu.”
“Các bác sĩ pháp y bước đầu xác định Nhị Cầu chết vì bị đầu độc, cảnh sát của chúng tôi nghỉ ngờ người này chính là kẻ sát nhân.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Có thể tìm ra thân phận của kẻ tình nghỉ này không?”
Tiêu Cường lắc đầu: “Chúng tôi đã tiến hành nhận dạng khuôn mặt của nghỉ phạm, nhưng không có thông tin về người này trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát chúng tôi. Chắc là một người nặc danh.”
Trần Ninh gật đầu, rồi cùng Đồng Thiên Bảo rời khỏi đồn cảnh sát.
Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, Đổng Thiên Bảo không nhịn được nói: “Thiếu gia, ai là người đứng sau làm chuyện này?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Chắc không phải là thế lực thù địch từ nước ngoài, cũng không phải thế lực thù địch Bắc Cảnh không muốn nhìn thấy tôi. Bởi vì nếu là bọn chúng thì nhất định sẽ không chỉ có chuyện nhỏ như vậy.”
Đồng Thiên Bảo biết thân phận thật sự của Trần Ninh chính là thiếu soái của quân đội Bắc Cảnh, anh đã tiêu diệt vô số kẻ thù xâm lược lãnh thổ đất nước vì thế vô số quân địch ở nước ngoài muốn Trần Ninh chết là chuyện bình thường.
Hơn nữa, Đông Thiên Bảo cũng biết Bắc Cảnh cũng có rất nhiều nhân vật lớn có tư tưởng khác với Trần Ninh, khắp nơi chống lại Trần Ninh, những người này có lẽ trong lòng cũng ngầm muốn Trần Ninh chết.
Tuy nhiên, Trần Ninh đã nói đúng, nếu những người đứng sau lần này là kẻ thù nước ngoài hoặc thế lực thù địch ở Bắc Cảnh thì chúng chắc chắn sẽ không hành động nhỏ như vậy.
Từ đó có thể phán đoán rằng những người đứng sau lần này chắc là đến từ Trung Hải hoặc phía Nam.
Vậy thì câu trả lời gần như đã lộ diện rồi.
Rất có thể là gần đây Trần Ninh đã đắc tội Chúc gia.
Chúc gia được biết đến như một trong bốn trụ cột ở Giang Nam, thế lực khá mạnh ở phía nam.
Trần Ninh phế Chúc Cửu Linh nên chắc là Chúc Cửu Linh và Chúc gia không thể nuốt trôi cục tức này, cũng có thể đoán trước rằng chúng chắc chắn sẽ báo thù Trần Ninh.
Đồng Thiên Bảo liếc mắt nói: “Chúc gia thật sự điên cuồng đến mức muốn chết rồi!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Nếu là Chúc gia làm thì chắc là anh và cảnh sát sẽ khó điều tra ra. Tôi sẽ thông báo cho Điển Chử để anh ấy điều tra chuyện này.”
“Nếu xác định là Chúc gia giở trò, vậy thì Chúc gia sẽ bị loại khỏi đám gia đình giàu có và quyền lực ở phía Nam.”
Đồng Thiên Bảo: “Vâng, thiếu gia!”
Lúc Trần Ninh trở về nhà đã là hơn 11 giờ tối.
Tống Sính Đình và con gái đã ngủ say.
Kể từ khi tai nạn an toàn xảy ra trên công trường, Tống Sính Đình luôn lo lắng sốt ruột, hầu như không nhắm mắt cả một ngày một đêm rồi.
Bây giò tình hình vụ tai nạn về an toàn này cuối cùng đã được kiểm soát, chỉ còn chờ đợi kết quả của đội điều tra.
Tống Sính Đình cũng an tâm một chút nên lúc này đã ngủ rất Say.
Trần Ninh khẻ mở cửa, Tống Sính Đình ở trên giường vẫn còn lắm bẩm nói: “Trần Ninh!”
Trần Ninh kinh ngạc kêu lên một tiếng, động tác nhẹ như vậy chẳng lẽ vẫn còn đánh thức Tống Sính Đình sao?
Tuy nhiên, anh ngay lập tức phát hiện ra rằng Tống Sính Đình lúc này lại thay đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn tiếp tục ngủ Say.
Hóa ra chỉ là cô đang nói mơ!
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên, Tống Sính Đình gọi tên anh trong mơ vậy xem ra trong lòng cô đã có cảm tình với anh rồi sao?
Trần Ninh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của Tống Sính Đình. Ánh mắt rơi vào đôi môi ửng hồng của cô. Anh nhẹ nhàng hôn cô sau đó khẽ nói chúc vợ ngủ ngon.
Sau đó anh nằm xuống bên cạnh Tống Sính Đình và con gái, ấm áp nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Trần Ninh chở con gái đến học viện cờ vây của Chu Lập Phong để học cờ vây.
Tống Sính Đình thì đến công ty Ninh Đại để giải quyết việc bồi thường cho những công nhân bị thương.
Không lâu sau khi Tống Sính Đình đến công ty, đội điều tra của cục quản lý khẩn cấp cũng đến.
Hóa ra là kết quả điều tra sơ bộ nguyên nhân vụ tai nạn đã có.
Tống Sính Đình lo lắng vội vã dẫn theo một nhóm giám đốc điều hành công ty đến tiếp đón nhóm điều tra.
Trong phòng tiếp tân, đội trưởng đội điều tra Lưu Hồng Ba lạnh nhạt ném bản báo cáo điều tra lên bàn.
Anh ta lạnh lùng nói với Tống Sính Đình: “Theo điều tra của ï chúng tôi những ngày này, chúng tôi phát hiện ra răng vụ tai nạn an toàn ở công trường trung tâm thương mại Hải Đường hoàn toàn là do công ty cô sơ suất trong quản lý, quản lý cơ sở không tốt dẫn đến tai nạn.”
Kết quả này đã được Tống Sính Đình và nhóm giám đốc điều hành công ty Ninh Đại dự đoán được.
Dù sao xảy ra tai nạn an toàn ở công trường thì cũng chỉ là người phụ trách của công ty Ninh Đại mới phải chịu trách nhiệm, Tống Sính Đình đã chuẩn bị tinh thần.
Cô nhìn Lưu Hồng Ba đang vô cùng lạnh lùng nói thẳng: “Đội trưởng Lưu, đó là trách nhiệm của tôi và tôi sẽ không trốn tránh.”
“Công ty chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phương án bồi thường cho những công nhân bị thương. Công ty chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt công việc sau đó. Cố gắng sau khi sóng gió qua đi tiếp tục công việc càng sớm càng tốt.”
Lưu Hồng Ba chế nhạo nói: “Tiếp tục công việc sao, tôi thấy cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Kết quả xử lý mà tôi đưa cho các cô là bồi thường cho công nhân, ngoài ra sẽ đình chỉ công việc vô thời hạn để chắn chỉnh.”
Dừng công việc vô thời hạn để chắn chỉnh!
Tống Sính Đình và một nhóm giám đốc điều hành của công ty Ninh Đại chết lặng.
Tai nạn an toàn xảy ra tại công trường trung tâm thương mại Hải Đường chỉ khiến hơn chục người bị thương và không ai thiệt mạng.
Nói lớn cũng không phải là lớn mà nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ.
Thông thường, chuyện như thế này cũng chỉ cần có người có trách nhiệm trong công ty liên quan bồi thường cho người lao động rõ ràng là chuyện có thể chấm dứt.
Cục quản lý khẩn cấp thường không áp đặt quá nhiều hình phạt đối với các công ty liên quan.
Dù sao thì nào có công trường nào không có vài vụ tai nạn nhỏ, TH. ca TA cm miễn là vân đê được giải quyêt là được.
Tuy nhiên, bây giờ Lưu Hồng Ba vậy mà lại bảo công ty Ninh Đại đình chỉ công việc vô thời hạn để chắn chỉnh.
Tống Sính Đình vội vàng nói: “Đội trưởng Lưu, trung tâm thương mại Hải Đường là dự án hạ tầng trọng điểm của thành phó, nếu đình chỉ vô thời hạn để chắn chỉnh thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiễn độ của dự án…”
Lưu Hồng Ba cười lạnh nói: “Cô yên tâm, tôi cũng đã gửi một đề xuất cho giám đốc của chúng tôi và các lãnh đạo liên quan trong thành phố.”
“Tôi sẽ đề nghị lãnh đạo thành phố dừng hợp tác với công ty Ninh Đại của cô và thay thế bằng một công ty khác phụ trách dự án trung tâm thương mại Hải Đường. Vì công ty Ninh Đại của cô không đủ năng lực!”
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình thay đổi, cô run rẫy: “Đội trưởng Lưu…”
Lưu Hồng Ba đã đứng lên, hừ lạnh nói: “Được rồi, các cô tự mình lo liệu đi!”
Nói xong anh ta dẫn theo một số thành viên trong nhóm điều tra của mình nhanh bước rời đi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình tái mét, cô cảm thấy bầu trời sắp sụp đồ.
Đúng lúc Tống Sính Đình và những người điều hành công ty Ninh Đại cảm thấy trời sắp sập thì Trần Ninh từ bên ngoài bước vào.
Trần Ninh nhìn thấy bộ dạng của mọi người thì khế cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình nói với Trần Ninh những gì vừa xảy ra, Trần Ninh có chút kinh ngạc nói: “Vụ tai nạn về an toàn này không có người chết, chỉ có thể coi là một vụ tai nạn rất bình thường.
Cách xử lý của đội điều tra cục quản lý khẩn cấp hơi quá nghiêm khắc rồi.”
Trần Ninh híp mắt: “Chắc không phải là Lưu Hồng Ba cố ý nhắm vào công ty chúng ta chứ?”
Tống Sính Đình do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Nghe nói mắy người ông nội đã nghe nói lãnh đạo thành phố sẽ thay thế công ty Ninh Đại của chúng ta, chuyển dự án cho công ty khác.
Tin đồn này chắc chính là đến từ Lưu Hồng Ba. “
Trần Ninh cầm báo cáo của nhóm điều tra trên bàn lên xem qua.
Anh thấy trên báo cáo điều tra nói rằng nguyên nhân của vụ tai nạn là do sự cầu thả của Ninh Đại trong quản lý và yêu cầu công ty Ninh Đại phải dừng hoạt động để cải chính vô thời hạn.
Trần Ninh không nhịn được cười lạnh, đội điều tra này thật sự là một đám khốn nạn.
Nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn vẫn chưa được điều tra làm rõ nhưng đã làm ầm ï chuyện nhỏ này lên để đòi phạt công ty Ninh Đại.
Trần Ninh nói với Tống Sính Đình và những người khác: “Cứ để anh xử lý chuyện này. Anh sẽ đích thân thảo luận vấn đề này với giám đốc cục quản lý khẩn cấp.”
Nói xong, Trần Ninh rời khỏi phòng tiếp tân đi đến văn phòng độc lập của mình.
Trần Ninh không giữ chức vụ thực sự nào trong công ty Ninh Đại mà chỉ có chức danh cố vấn trưởng. Tống Sính Đình đã chuẩn bị một văn phòng độc lập cho anh.
Trần Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho thị trưởng thành phố Trung Hải là Chu Nhược Thụ: “Cục quản lý khẩn cấp do ai phụ trách?”
Chu Nhược Thụ vội vàng trả lời: “Là Trần Hữu Lương!”
Trần Ninh hờ hững nói: “Bảo anh ta lập tức đến công ty Ninh Đại gặp tôi, cứ nói là tôi mời ông ta đến uống trà!”
Trần Ninh nói xong liền cúp điện thoại.
Giám đốc cục quản lý khẩn cấp là Trần Hữu Lương nhận được cuộc gọi từ thị trưởng nói rằng Trần Ninh sẽ mời mình uống trà thì ngay lập tức kích động.
Ông ta là một trong số ít người ở Trung Hải biết thân phận thực sự của Trần Ninh. Thật là vinh dự đến nhường nào mới được uống trà với thiêu soái Bắc Cảnh!
Thật đáng tiếc ông ta không biết là đôi khi mời đến uống trà không nhát định là một chuyện tốt.