Trần Ninh cùng với Điển Chử, Bát Hỗ Vệ đi ra khỏi cao ốc Trung Hải.
Trần Ninh đi đến trước chiếc xe BMW của anh, chuẩn bị lái xe về nhà, đồng thời dặn dò Điển Chử: “Trở về điều tra đám người đó chịu sự quản lý từ bộ phận nào, đánh tiếng với cấp trên của bọn họ. Để tránh cho cấp trên bọn họ không biết tình hình, làm lớn chuyện lên, truyền ra ngoài không hay.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Trần Ninh lên xe, lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà, Tống Sính Đình đã ngủ rồi.
Trần Ninh đi tắm trước, sau đó ngâm nước trà giải rượu.
Uống xong trà giải rượu, sau đó lại về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng điều làm anh không ngờ tới là, anh còn chưa kịp uống hết chén trà, liền nhận được điện thoại cầu cứu từ Thạch Thanh.
Hóa ra, Trần Ninh cùng với Điển Chử, Bát Hỗ Vệ vừa mới rời khỏi không bao lâu.
Liền có một kẻ tên là Lữ Đại Xuân, dẫn theo một đám quân dự bị doanh trại, đằng đằng sát khí bao vây nhà hàng Vân Đoan.
Mười mấy tên thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo, tất cả đều bị đánh nửa sống nửa chết.
Ngay đến cả Đồng Thiên Bảo, cũng bị Lữ Đại Xuân dùng súng nhắm vào đầu, bị thuộc hạ của Lữ Đại Xuân đánh cho hấp hối, sau đó bị dẫn đi.
May mà Thạch Thanh đi vệ sinh, mới thoát được một kiếp.
Lúc này trong giọng nói của Thạch Thanh mang theo nghẹn ngào: “Thiếu gia, Bảo ca anh ấy bị người bộ tư lệnh vũ trang bắt đi rồi, có thể sẽ mất mạng, bây giờ phải làm như thế nào?”
Trần Ninh không ngờ rằng đám người này ngang tàng như vậy, hơn nữa tốc độ trả thù lại nhanh như vậy.
Anh nói với Thạch Thanh: “Cậu không cần phải nôn nóng, tôi qua đó đón cậu, cùng cậu đi cứu Thiên Bảo.”
Trần Ninh nói xong, cầm chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà.
Rất nhanh, anh đã lái xe đến cao ốc Trung Hải, đón Thạch Thanh lên xe.
Ngay sau đó lái xe thẳng đến bộ tư lệnh vũ trang, trên đường đi còn không quên gọi điện thoại cho Điển Chử.
Không bao lâu, hai người Trần Ninh và Thạch Thanh, đã đến trước cửa bộ tư lệnh vũ trang.
Trước cửa có hai tên lính gác đứng canh, hai người thấy Trần Ninh và Thạch Thanh, quát: “Các người là ai, làm gì!”
Trần Ninh híp mắt, nhìn hai tên lính gác, nhàn nhạt nói: “Tôi là Trần Ninh, bảo lãnh đạo cao nhất chỗ các người ra đây gặp tôi.
Hai tên lính gác thấy Trần Ninh khí thế bất phàm, hai người bọn họ vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ, không thể nắm rõ lai lịch của Trần Ninh.
Vì vậy, một tên trong số đó, lập tức chạy vào trụ sở lớn, đi báo cáo lãnh đạo ban trực.
Cầm đầu bộ tư lệnh vũ trang là Lý Phi Bằng, Lý thống soái.
Nhưng hôm nay Lý Phi Bằng không có ở đây, lãnh đạo ban trực là Hoàng Viễn Đông.
Trong trụ sở chính, Hoàng Viễn Đông đang ngồi thẳng.
Hai tên Lục Thanh Vân và Hoàng Thiếu Duy, cánh tay phải đều bó thạch cao, một phải một trái đứng ở bên cạnh Hoàng Viễn Đông.
Chúc Cửu Linh cùng với Lữ Đại Xuân, còn có hơn mười chiến sĩ, đứng xung quanh phòng khách.
Còn Đồng Thiên Bảo, toàn thân máu me đứng trước bọn Hoàng Viễn Đông.
Hoàng Viễn Đông lạnh nhạt nhìn Đổng Thiên bảo, dò hỏi con trai: “Thiếu Duy, chính là cậu ta đánh gãy tay con?”
Hoàng Thiếu Duy căm hận nói: “Người động thủ chính là anh ta, còn người sai khiến anh ta là Trần Ninh.”
Ÿ Hoàng Viễn Đông quay đầu ra lệnh cho Lữ Đại Xuân: “Cậu dẫn người đi bắt Trần Ninh lại, tối nay nhất định phải xả giận cho con trai với cháu trai tôi.”
Lữ Đại Xuân vừa mới nhận lệnh, bỗng nhiên có một tên lính canh từ bên ngoài vội vàng tiến vào: “Báo cáo, bên ngoài có một tên đến tự xưng là Trần Ninh.”
Hoàng Viễn Đông nghe nói Trần Ninh tự mình đến, ông ta cười lạnh nói: “Ha, tôi đang muốn bắt cậu ta, không ngờ rằng cậu ta lại tự đưa đến, dẫn cậu ta vào.”
Không bao lâu sau, Trần Ninh cùng với Thạch Thanh liền đi vào.
Đồng Thiên Bảo thấy Trần Ninh, vốn đang hấp hối, trong nháy mắt lộ ra sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, thất thanh nói: “Thiếu gia!”
Trần Ninh nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Đồng Thiên Bảo, khẽ nhíu mày, gật đầu: “Không sao rồi, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện điều trị.”
Trần Ninh vừa dứt lời, Hoàng Viễn Đông liền bắt đầu cười ha hả: “Cậu chính là Trần Ninh kẻ đánh trọng thương cháu trai và con trai tôi, còn dung túng thuộc hạ đánh một đội quân của tôi? Bây giờ tôi vẫn là khuyên cậu tự lo cho mình trước đi!”
Trần Ninh nhìn Hoàng Viễn Đông, lãnh đạm nói: “Ông là ai?”
Lữ Đại Xuân bên cạnh Hoàng Viễn Đông quát lớn: “Hỗn xược, có mắt như mù. Vị này là đội trưởng đội tư lệnh vũ trang chúng tôi, cậu của Lục thiếu, cha của Hoàng thiếu!”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Không cần biết thân phận như thế nào, làm gì cũng phải nhìn vào chữ “lý” (Công lý), có lý mới đi khắp thiên hạ được, vô lý nửa bước khó đi.”
“Cậu đến đây để giảng đạo lý với tôi?” Hoàng Viễn Đông cười lạnh nói: “Vậy tốt, cậu nói xem, cậu đánh con trai cháu trai tôi thành bộ dạng này, là đạo lý gì?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Cháu trai ông hành vi đồi bại, đùa giỡn vợ tôi, còn phân phó vệ sĩ muốn đánh gãy chân tay tôi. Tôi chỉ bẻ gãy một tay anh ta, rất công bằng chứ?”
“Về phần con trai ông, dẫn theo mười mấy người đến đập phá nhà hàng của người khác, còn nói rằng người nào dám phản kháng liền đánh gãy chân tay. Tôi bẻ gãy một tay anh ta, có tính là anh ta gieo gió gặp bão không?”
Hoàng Viễn Đông giận dữ: “Theo như cách cậu nói, nhà hàng của Đồng Thiên Bảo là tôi phái người đến đập phá, cậu ta cùng với đám thuộc hạ đều là do tôi đánh trọng thương, không phải là cậu muốn dạy dỗ tôi đấy chứ?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra tôi vẫn là biết điều, bây giờ tôi cho ông một cơ hội.”
“Ông lập tức thả Đồng Thiên Bảo ra, bồi thường tất cả tổn thất đồng thời xin lỗi Đổng Thiên Bảo, tôi có thể xem xét không so đo tính toán với ông.”
Đám người Hoàng Viễn Đông cùng với Lữ Đại Xuân, Hoàng Thiếu Duy, Chúc Cửu Linh, nghe thấy lời này của Trần Ninh, đều nhịn không được cười phá lên.
Tên này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc này rồi còn dám chém gió!
Hoàng Viễn Đông cười gần: “Ha ha, cậu không so đo tính toán với tôi, nhưng tôi lại muốn so đo tính toán với cậu.”
Hoàng Viễn Đông nói xong, quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Duy và Lục Thanh Vân, hỏi: “Hai đứa các con muốn cha trút giận cho các con như thế nào, muốn đánh chết tại chỗ, sau đó kéo lê tới vứt ở bãi tha ma?”
“Hay là sắp xếp cho bọn họ đến quặng mỏ, đào dầu đào đến chết thì thôi?”
Sắc mặt Lục Thanh Vân dữ tợn nói: “Cậu, từ từ tra tấn anh ta con không có kiên nhẫn, con thích kiểu đơn giản thô bạo hơn, tối nay giết chết anh ta đi.”
Hoàng Thiếu Duy nói theo: “Cha, ý của con giống em họ, không để cho bọn họ sống qua đêm nay!”
Hoàng Viễn Đông nghe vậy, nói với Lữ Đại Xuân: “Nghe thấy cháu trai với con trai tôi nói chưa, tiễn ba người bọn họ lên đường.”
Hoàng Viễn Đông vừa nói xong, mặt Trần Ninh không đổi sắc, Đồng Thiên Bảo không hề sợ hãi, nhưng Thạch Thanh không biết thân phận thực sự của Trần Ninh, sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro nguội.
Trần Ninh híp mắt: “Xem ra cơ hội tôi cho ông, ông không cần NT Tên nữa rồi.
Hoàng Viễn Đông cười lạnh: “Ha ha, chết đến nơi rồi còn cứng miệng. Lữ Đại Xuân, các người còn chưa ra tay, hay là muốn đích thân tôi ra tay mới được?”
Hoàng Viễn Đông vừa dứt lời, Lữ Đại Xuân liền rút ra một khẩu súng, nhắm vào Trần Ninh, nhe răng cười: “Tiểu tử, sao ngông cuồng như vậy?”
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang ầm ầm, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kinh hô.
Tiếp theo tiếng chuông khẩn cấp của bộ tư lệnh vũ trang vang lên.
Đám người Hoàng Viễn Đông kinh hãi không thôi, đang muốn hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì? Bỗng nhiên, một tên lính canh hoảng hốt xông vào, run giọng nói: “Báo cáo, đại sự không ôn rồi.”
Hoàng Viễn Đông kinh sở hỏi: “Chuyện gì, lúng ta lúng túng, còn ra thể thống gì. Đừng quên các người là chiến sĩ đội dự bị, có gì mà phải sợ chứ?”
Vẻ mặt lính gác luống cuống nói: “Báo cáo, bên ngoài có một đội quân chính quy tỉnh nhuệ, bao vây kín bộ tư lệnh vũ trang chúng ta.”
Hoàng Viễn Đông thất thanh: “Cậu nói cái gì?”
Lính gác sợ hãi nói: “Đến từ binh đoàn bộ đội đặc chủng Mãnh Long Bắc Cảnh, bọn họ hung hăng bao vây chúng ta. Bọn họ còn điều động xe tăng với tấm giáp che đạn, tuyên bố Trần Ninh với Đỗổng Thiên Bảo xảy ra bắt kì chuyện gì, bọn họ sẽ san phẳng chỗ này.”
Binh đoàn bộ đội đặc chủng Mãnh Long, vậy mà lại vì hai kẻ hèn mọn Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo mà bao vây nơi này.
Thậm chí, còn nói nếu Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo có bắt kì tổn hại gì, sẽ san bằng nơi đây? Vẻ mặt đám người Hoàng Viễn Đông ra vẻ khó tin, ông ta vừa sợ vừa giận nói: “Bọn họ dám!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang dội mạnh mẽ.
Sau đó liền nhìn thấy một vị sĩ quan cấp tá, dẫn theo mấy chục tên binh sĩ đặc chủng Mãnh Long súng vác trên vai, hùng hỗ tiến vào.
Mấy chục tên binh sĩ đặc chủng Mãnh Long vừa tiến vào, liền rằm rằm gio súng tiểu liên trong tay lên, toàn bộ nòng súng nhắm vào đám người Hoàng Viễn Đông.
Điển Chử trầm giọng nói: “Nơi này đã bị binh đoàn bộ đội đặc chủng Mãnh Long khống ché, ai dám to gan lộn xộn, bắn ngay tại chỗ!”
Máy chục tên binh sĩ đặc chủng đồng thanh đáp lại: “Vâng!”
Lữ Đại Xuân cùng với mười mấy tên thuộc hạ của ông ta, đồng loạt buông vũ khí trong tay xuống, tất cả giơ tay đầu hàng.
Hoàng Viễn Đông cùng với Hoàng Thiếu Duy, Lục Thanh Vân, Chúc Cửu Linh đều kinh hãi không thôi.
Lúc này, Trần Ninh đi đến trước mặt Lữ Đại Xuân, nhàn nhạt nói: “Ban nãy ông hỏi tôi, tại sao tôi lại ngông cuồng như vậy?”
Vẻ mặt Lữ Đại Xuân rất khó coi, ấp a ấp úng, nói không nên lời.
Trần Ninh nhấc chân, đá vào đầu gối Lữ Đại Xuân, một tiếng “răng rắc” đá gãy chân Lữ Đại Xuân.
Lữ Đại Xuân kêu gào thảm thiết, bất giác quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Trần Ninh thờ ơ nói: “Chúng tôi xuất thân từ trong quân đội Bắc Cảnh, người nào người ấy đều ngông cuồng như vậy!”