Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 13: Tôi Yêu Quý Thần Ly





Mặt Hàn Hân Viễn dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào hỏi, "Chị nói chị yêu Quý Thần Ly, là thật sao?"
——————————
Buổi sáng, người nhà Minh gia hiếm khi có cơ hội quây quần một chỗ dùng bữa sáng, mẹ của Minh Lãng, Ôn Ngọc Tú vừa phết mứt dâu tây lên bánh mì vừa nói, "A Lãng à, em con đã quỳ ở từ đường cả một đêm rồi.

Dù em con có phạm tội tày trời con cũng không nên phạt mạnh tay như vậy, có đúng không?"
Từ sau khi cha Minh Lãng, Minh Quang Văn lui về sau để lại gia nghiệp cho Minh Lãng, ông không còn quan tâm đến sự tình của Minh gia mà dẫn vợ Ôn Ngọc Tú đi du lịch khắp thế giới, hơn nữa Minh Lãng bất chấp ông phản đối khăng khăng phải kết hôn với Quý Thần Ly, ông càng thêm tức giận, bỏ đi ngay lập tức không tham gia hôn lễ của con gái.

Ông mới trở về từ Australia ngày hôm qua, ngồi còn chưa ấm chỗ đã thấy Minh Diễm xụ mặt trở về nhà, không nói tiếng nào tiến vào từ đường, quỳ thẳng xuống quên cả chào hỏi cha mẹ.

Năm đó Ôn Ngọc Tú sinh Ngọc Diễm có hơi khó sinh, trải qua bao nhiêu gian nan mới sinh hạ thành công nữ nhi, không cần con gái phải thừa kế sản nghiệp Minh gia, từ trước đến nay đều là nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay, đừng nói đến phạt roi, từ nhỏ đến giờ ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói.

Theo lý thuyết khi biết mẹ yêu đã trở lại, phản ứng bình thường của Minh Diễm nên là kéo tay Ôn Ngọc Tú hỏi mẹ mua quà gì cho con, Australia chơi có vui không, lần sau mẹ đi phải mang con đi theo các loại.

Nhưng Minh Diễm trở về không chỉ không tới trước mặt mẹ làm nũng, ngược lại không thanh không vang mà chạy vào từ đường quỳ xuống.

Ôn Ngọc Tú kinh hãi vội vàng chạy tới hỏi con gái yêu đã xảy ra chuyện gì, Minh Diễm cúi đầu rũ mắt, bị mẹ hỏi nhiều quá mới phải nói: "Mẹ đi hỏi tỷ đi."
Ôn Ngọc Tú nghe xong lập tức vội vàng gọi điện thoại cho con gái lớn Minh Lãng, ai ngờ điện thoại tắt máy, Minh Lãng mãi đến sáu bảy giờ sáng hôm nay mới về đến nhà.

Ôn Ngọc Tú sợ Minh Diễm quỳ cả đêm sẽ sinh bệnh nên đứng ở bên cạnh hết lời khuyên nhủ, nhưng Minh Diễm trời sinh ngoan cố, càng nghe càng như được lên dây cót, nghe lời Ôn Ngọc Tú như gió thoảng qua tai, không nhúc nhích quỳ ở từ đường cả một đêm, đến khi Minh Lãng trở về ăn sáng cô vẫn còn quỳ.


"A Lãng, em Diễm Nhi từ nhỏ thân thể không tốt, lỡ như quỳ nhiều sinh bệnh thì..."
Tay Minh Lãng đang đọc tờ báo mới được giao sáng nay, lật sang trang khác, dường như không nghe thấy lời mẹ Ôn Ngọc Tú khuyên bảo.

Cốt nhục mình sinh ra, Ôn Ngọc Tú biết rõ tính cách của Minh Lãng, con gái từ nhỏ đã có chủ kiến, lại được giáo dưỡng theo tiêu chuẩn của người thừa kế, chuyện hài tử đã quyết định thì dùng đến tám đầu trâu cũng không kéo lại được.

Mắt thấy không khuyên nổi Minh Lãng, Ôn Ngọc Tú quay đầu, muốn nháy mắt ra hiệu cầu cứu chồng, nhưng chỉ thấy chồng cũng đang đọc báo, chẳng qua Minh Lãng đang đọc ấn bản tài chính - kinh tế, còn chồng mình thì đọc ấn bản xã hội.

Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, tư thế đọc báo của hai cha con giống nhau như đúc, đến cả tần suất lật trang báo cũng không sai một giây.

"Khụ khụ!" Ôn Ngọc Tú ho khan hai tiếng để gây sự chú ý của chồng, nhưng Minh Quang Văn như không nghe thấy, không nhúc nhích tí nào.

Ôn Ngọc Tú mất kiên nhẫn, đành phải véo tay Minh Quang Văn.

Minh Quang Văn từ sau kính lão thị liếc mắt nhìn Ôn Ngọc Tú một cái, lại lật báo sang trang khác, hừ lạnh: "Hiện tại con gái đã là chủ gia đình, chuyện trong nhà do con gái định đoạt, anh quản không được." Ông vẫn còn vì chuyện kết hôn của Minh Lãng mà bực bội, nói xong lại trừng mắt liếc Minh Lãng một cái.

Minh Lãng thờ ơ nhìn ánh mắt tức giận của cha, uống xong ngụm sữa cuối cùng trong ly, lau miệng đứng lên: "Con ăn xong, ba mẹ cứ từ từ ăn."
"A Lãng! Em gái con vẫn còn đang quỳ đấy!" Ôn Ngọc Tú sốt ruột muốn đuổi theo, bị Minh Quang Văn ngăn lại, "Hai con đều đã là người trưởng thành, chuyện của con để con tự giải quyết.

Hơn nữa Minh Lãng cũng không phải người không biết lý lẽ, em đừng nhọc lòng!"
"Em đừng nhọc lòng sao?" Ông Ngọc Tú vừa nghe được lời này của chồng thì không vui, "Diễm Nhi từ nhỏ thân thể yếu ớt anh không phải không biết! Nếu Diễm Nhi xảy ra chuyện gì em sẽ không để yên cho hai cha con các người đâu!"
Minh Quang Văn không thể hiểu được, "Chuyện xảy ra đâu có liên quan đến anh!"
Ôn Ngọc Tú xụ mặt, đem bữa sáng trước mặt chồng mới ăn được một nửa dọn vào trong bếp, "Không phải thịt từ trên người anh rơi xuống nên anh không biết đau lòng!"
"Tú Tú! Anh còn chưa ăn xong đâu!"
"Ăn ăn ăn! Anh chỉ biết ăn!"
Minh Quang Văn: "..."
Trong lòng lão gia ủy khuất, nhưng lão gia không nói.

Minh Lãng bước vào cửa từ đường, thấy Minh Diễm vẫn còn đang quỳ trước bàn thờ tổ tiên.

Minh Diễm quỳ cả đêm, lưng hơi khom xuống, mông ngồi trên cẳng chân, đầu hữu khí vô lực nghẹo sang bên.

Thời điểm Minh Lãng đến trước mặt Minh Diễm phát hiện em gái đang nhắm mắt, ngủ ở tư thế này đúng là không dễ chịu, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Minh Lãng dùng đầu gối đẩy đẩy lưng Minh Diễm, Minh Diễm không có phòng bị, người bị nghiêng sang một bên, cũng may phản ứng nhanh nhạy, hai tay chống được xuống sàn nhà mới không bị ngã xuống đất.

"Tỷ?" Minh Diễm dụi mắt còn đang buồn ngủ, lại thành thực mà tiếp tục quỳ trên nệm, "Sao tỷ lại đến đây?"
Minh Lãng đứng ở bên cạnh, hạ mắt nhìn xuống, "Em biết sai rồi sao?"

"Biết sai rồi." Minh Diễm rất thức thời, hơn nữa việc này cũng là nàng với tư cách em dâu không làm tròn đạo nghĩa, gục đầu nhận lỗi, "Là em không tốt, tỷ giao chị dâu cho em, em lại không bảo hộ chị dâu kỹ càng, còn liên hợp với người ngoài bắt nạt chị dâu.

Chị dâu là người một nhà với chúng ta, em từ nay về sau nhất định sẽ chăm sóc chị dâu thật cẩn thận, quyết không cho bất cứ kẻ nào thương tổn chị dâu..."
Minh Diễm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất tỷ tỷ hơn mình một tuổi này.

Cô khi nhỏ được mẹ cưng chiều, cha thì bận rộn chuyện công ty, vì thế từ nhỏ đều là Minh Lãng quản giáo.

Cho nên cô đối với Minh Lãng từ trước đến nay luôn là kính sợ, khi biết tỷ tỷ nổi giận, nhận sai cũng vô cùng thành khẩn.

Minh Lãng nhìn em gái ruột của mình, không biết ngoại trừ bắt em gái quỳ một đêm thì phải phạt như thế nào, xét đến cùng, Quý Thần Ly bị bắt nạt thành như vậy, đều là Minh Lãng chính mình làm sai.

Nếu không phải Minh Lãng khinh thường Quý Thần Ly, nếu không phải Minh Lãng không quan tâm Quý Thần Ly, Quý Thần Ly là bạn đời hợp pháp của Minh Lãng, là nửa chủ nhân của Minh gia, sao có thể ở nơi Minh Lãng không nhìn thấy bị bắt nạt thành như vậy mà không có ai dám đứng ra thay nàng nói một câu.

Mấy kẻ quanh năm lăn lộn trong giới giải trí đó rất biết nhìn ánh mắt của người khác, chỉ cần Minh Lãng có chút coi trọng với Quý Thần Ly, bọn họ sẽ không dám làm càn.

Suy cho cùng, đều là cô sai, Quý Thần Ly và Minh Diễm đều không có tội, Minh Lãng chỉ đang lợi dụng lỗi lầm của bản thân để trừng phạt người khác mà thôi.

Thái độ nhận sai thành khẩn của Minh Diễm khiến Minh Lãng không biết phải nói gì, hai chị em một đứng một quỳ chìm vào trầm mặc.

Sau thời gian một tách trà*, quản gia đi vào, kính cẩn nói: "Tiểu thư, Hàn tiểu thư đưa Tạ tiểu thư tới."
*thời gian một tách trà: đơn vị đo thời gian trong thời cổ đại, tương đương với 10 phút.

Minh Lãng gật đầu, "Đưa bọn họ đến sảnh phụ chờ ta."
Quản gia đi rồi Minh Lãng mới nói với Minh Diễm, "Bất kính với chị dâu, tự em ước lượng thời gian chịu phạt đi." Nói xong thì ra khỏi từ đường, đi về phía sảnh phụ.

Minh Diễm nhìn bóng lưng lạnh lùng của tỷ tỷ mình, vẻ mặt đau khổ dở khóc dở cười.

Từ trước đến nay tỷ tỷ còn chưa từng để mắt đến Quý Thần Ly, sao mà chỉ sau một đêm kết hôn lại đột ngột thay đổi? Theo lời Minh Lãng, không chừng cô còn phải quỳ ở đây thêm một ngày nữa.

Minh Diễm cử động đầu gối sắp tàn phế của mình, mặt ủ mày ê, thầm than nữ nhân đúng là dễ thay đổi, nhất là nữ nhân cao cao tại thượng.

Trong sảnh, Hàn Hân Viễn và Tạ Thanh Lam đang ngồi trên sô pha uống trà, Tạ Thanh Lam mặt lạnh tay khoanh trước ngực, Hàn Hân Viễn ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nói gì đó, ngẫu nhiên Tạ Thanh Lam sẽ cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sự khinh thường.

"A Lãng chị đến rồi?" Hàn Hân Viễn còn đang khuyên Tạ Thanh Lam, vừa thấy Minh Lãng vẻ mặt liền bừng sáng, tươi cười rạng rỡ định đi qua khoác tay cô, nhưng bị Minh Lãng nghiêng người một cái tránh đi.

Ánh mắt Hàn Hân Viễn ảm đạm xuống không ít, Tạ Thanh Lam ngồi trên sô pha nhìn thấy cảnh này, mặt ngày càng tối sầm.

"A Lãng, hôm nay là em đưa Thanh Lam đến đây xin lỗi." Hàn Hân Viễn thu hồi vẻ mặt ảm đạm, miễn cưỡng lên dây cót tinh thần cười nói: "Chuyện ngày hôm qua em đã nghe qua, việc này là Thanh Lam không đúng, chờ lát nữa em và Thanh Lam tự mình đi xin lỗi Quý tiểu thư, A Lãng chị đừng tức giận." Nàng nói xong thì hai mắt đã đỏ hoe, một bên nước mắt đã bắt đầu tích tụ trong con mắt to tròn nhìn rất đáng thương.


Tạ Thanh Lam tức giận, lớn tiếng cãi lại: "Chị không làm gì sai, cũng sẽ không đi xin lỗi! Con ả họ Quý kia giờ làm bạch liên hoa sao? Lúc ả ta chơi chiêu ép Minh Lãng kết hôn sao không thấy ả ta như vậy?"
"Thanh Lam chị im lặng!" Hân Viễn kéo tay Tạ Thanh Lam thấp giọng quát, lại quay đầu thấp thỏm bất an nhìn Minh Lãng, "A Lãng, lần này đúng là Thanh Lam làm sai, nhưng chị ấy cũng là vì em, chị...!Chị đừng trách Thanh Lam có được không?"
Minh Lãng nhìn Hàn Hân Viễn nước mắt như sắp rơi, lại nhìn đến bên cạnh là Tạ Thanh Lam đang khó chịu, cuối cùng mở miệng, "Trước kia là tôi chưa nói, để hai người hiểu lầm."
Hàn Hân Viễn trong lòng sợ hãi, cảm giác như biết Minh Lãng sắp nói gì, cắn môi khẩn cầu lắc đầu, cầu Minh Lãng đừng nói.

Nhưng Minh Lãng vẫn nói, "Tôi và Quý Thần Ly kết hôn, bởi vì tôi yêu em ấy."
Nước mắt trong mắt Hàn Hân Viễn rốt cuộc cầm không được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tạ Thanh Lam một bước xông đến trước mặt Minh Lãng, cắn răng hỏi, "Cậu nói gì?"
"Tôi yêu Quý Thần Ly."
"Minh Lãng cái đồ...!" Tạ Thanh Lam nắm chặt tay định đấm vào cái khuôn mặt xinh đẹp kia của Minh Lãng, bị Hàn Hân Viễn ngăn lại, "Thanh Lam!"
Tạ Thanh Lam cứng cổ do dự mấy phút, hai bàn tay vẫn nắm chặt chưa thả ra, xoay người ngã xuống sô pha như trút giận, không thèm liếc mắt Minh Lãng một cái.

Sắc mặt Minh Lãng vẫn lãnh đạm như cũ, không rõ là có tâm tình gì, chậm rãi nói với Tạ Thanh Lam: "Tôi đã liên hệ với bên Mỹ đăng ký cho em học thêm tiến sĩ ngành đạo diễn ở bên đó, cũng đã báo với Tạ gia, em sau này cũng ở lại đó luôn đi."
"A Lãng!" Đến đây thì Hàn Hân Viễn không chịu nổi, khóc lóc gọi to tên Minh Lãng, "Chỉ vì một Quý Thần Ly mà chị đến cả bạn bè cũng không cần sao! Chị có nhất thiết phải vậy không?"
Tạ Thanh Lam vừa mới ghi được dấu ấn trong giới điện ảnh nước nhà, chưa tốt nghiệp đại học đã nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất, trước mắt là đạo diễn thế hệ mới triển vọng nhất Trung Quốc, tiền đồ trải gấm hoa.

Tốc độ đào thải của giới giải trí không chỉ áp dụng với minh tinh mà còn áp dụng với tất cả mọi người trong cái giới này.

Tạ Thanh Lam hiện tại chính là thời điểm sự nghiệp đang thăng hoa, nếu lúc này xuất ngoại, nhân mạch của cô trong giới đạo diễn cũng coi như xong.

Khỏi phải nói cũng biết nước Mỹ bên kia đạo diễn người Hoa muốn ra tác phẩm khó như thế nào.

Hàn Hân Viễn và Tạ Thanh Lam quen nhau từ thời còn học đại học đến bây giờ đã trở thành bạn thân, Minh Lãng giờ đây dùng thủ đoạn tàn nhẫn chặt đứt đường sống của bạn thân cô như thế, cô sao có thể không tức giận.

"Minh Lãng," Tạ Thanh Lam cười chế nhạo, "Chỉ vì một con hát, cô làm tốt lắm!"
Cô nói xong thì đẩy vai Minh Lãng rời đi, đầu cũng không thèm quay lại, sảnh phụ giờ chỉ còn lại hai người Minh Lãng và Hàn Hân Viễn.

Mặt Hàn Hân Viễn dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào hỏi, "Chị nói chị yêu Quý Thần Ly, là thật sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.