Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 181: Nói Với Họ Rằng



Chương 181: Nói Với Họ Rằng "Ổn Mà, Ổn Mà" Hết Lần Này Đến Lần Khác Trong Khi Cho Kẹo Thì Thật Đáng Ngờ

Ngày 54 – Buổi Tối, Trước Mê Cung Giả

Cái trừng mắt này thì khác. Ý tôi là, đôi mắt như vực thẳm không đáy, như khoảng không vũ trụ, hoàn toàn chìm trong bóng tối? Nhưng theo ý tưởng của Ota, sẽ không còn một mảnh quần áo nào còn sót lại đâu á? Và cũng sẽ có cả xúc tu nữa? Nếu bằng một cơ hội không ngờ nào đó chúng được kích hoạt thì sẽ là một vấn đề, và vì rất có thể, hay đúng hơn là, chắc chắn rằng đó sẽ là một lão già ở đó, nên tôi đã đặt bẫy ở chế độ chỉ bán khỏa thân? Tất cả các phần quan trọng đều ổn? Chỉ ổn một chút, nhưng vẫn ổn cho một chương trình phát sóng đêm khuya! Nhưng đôi mắt của cô ấy đã chết. Tiếng hoan hô từ những con Golem đá mới là vấn đề. Thấy chưa? Đôi mắt của cô ấy đã chết hoàn toàn.

「Etou... Cô ổn chứ? Ờ thì, trông không ổn đến nỗi không cảm nhận được một chút ổn nào, nhưng may mắn thay, dù sao thì cô vẫn ổn mà nhỉ? Chắc vậy? Những phần quan trọng không bị nhìn thấy mà?」

Không hiểu sao cô lại nhìn tôi trong khi núp sau Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, ai đã mặc quần áo cho cô vậy? Aaa, cô đang nhìn, nhưng mắt cô trống rỗng.

「......Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Xin đừng làm điều gì tàn nhẫn với tôi. Xin rũ lòng thương xót. Tôi van xin anh. Xin đừng làm điều gì tàn nhẫn với tôi. Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Cũng đừng làm điều gì dâm dục với tôi nữa. Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi...」

Có vẻ như cô bị hỏng rồi? Họ sẽ rất tức giận về chuyện này, tức giận đến mức 20 người sẽ mắng tôi trong 48 giờ. Ờ thì, khoảng 46 giờ 52 phút trong số đó là lỗi của Ota, vì vậy hãy để họ lo. Lỗi của tôi đáng giá khoảng 7 phút? Thời gian còn lại là phần của Baka bị mắng vì sự chấp thuận nhiệt tình của họ đối với cái bẫy. Yup, tôi không làm gì sai cả?

Ngoài ra, người mà cô đang ẩn sau là Nữ Đế Mê Cung, và tôi là một nam sinh cao trung bình thường, tốt bụng? Bình thường, cô ấy là người cô nên sợ chứ? Ngay cả khi cô ấy đang an ủi cô ngay bây giờ, cô ấy vẫn là người đáng sợ nhất mà? Tôi là một nam sinh cao trung bình thường, tốt bụng, hoàn toàn không đáng sợ nhé? Chắc vậy?

「Không, tui sẽ không làm gì cả đâu? Mọi thứ sẽ ổn thôi, giống như, một sự cố của một cái bẫy nào đó? Ờ, nó thực sự hoạt động như mong đợi, nhưng đó là sự cố! Ý là, chỉ là hiểu lầm thôi? Ý là, với xác suất 120% thì nó phải bắt được một lão già nào đó? Ý là, lão già không phải chiếm 250% dân số thế giới này sao? Vậy nên cuộc tấn công đã kích hoạt một sự hiểu lầm, đây là một vụ bắt giữ nhầm, và tui không làm gì sai cả? Mặc dù tui không làm gì hết, tui vẫn liên tục bị phán xét là có tội, nhưng tui là một nam sinh cao ngây thơ vô số tội á? Chắc vậy?」

「......Anh sẽ không làm gì xấu xa với tôi chứ?」

「Ý là sao vậy? Tui chưa bao giờ làm điều gì có ác ý với bất kỳ ai, mà ngược lại cơ, tui là người bị bắt nạt ngày này qua ngày khác không ngừng nghỉ! Việc tui làm nhiều nhất là hằng ngày đốt đầu Ota đã tàn nhẫn đẩy tui vào bẫy tâm lý, nên ổn mà, ổn mà! Muốn một viên kẹo không?」

Cô đang ăn chúng. Tuyệt, vấn đề đã được giải quyết! Hầu hết các vấn đề có thể được giải quyết bằng cách cho kẹo? Bí quyết là liên tục nói rằng mọi thứ đều ổn trong khi cô đang ăn! Nghe có vẻ rùng rợn, nhưng ổn mà, không biết phần nào trong số này là đúng và phần nào là ổn, nhưng chắc chắn là ổn mà. Và có vẻ như cô thích kẹo nữa?

Cô có vẻ cũng giống Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, hoặc thậm chí còn đẹp hơn? Thỉnh thoảng tôi thấy tóc vàng trong thế giới này, nhưng tóc cô có vẻ giống tóc vàng bạch kim hơn. Cô quả là mỹ thiếu nữ, nhưng đáng buồn là mắt cô vẫn vô hồn, mặc dù cô đang nhồi nhét đồ ngọt với một sự thèm ăn lớn? Liệu ánh sáng có trở lại với mắt cô nếu tôi tặng cô một món khác không? Hãy thử xem.

「Tôi vô cùng xin lỗi, nếu người cử một sứ giả đến, tôi đã có thể đến chào đón người rồi. Chúng tôi rất vinh dự khi người đến thăm một nơi xa xôi như vậy. Mellotosam Shim Omui này vô cùng vui mừng khi được trao cơ hội gặp lại người. Thưa Công chúa Shariceres Điện hạ.」

Meripapa-san đang chào hỏi một cách khoa trương, làm như cô như Công chúa vậy? Có vẻ như đó là một sự hoan hô với một Công chúa bán khỏa thân, yup, bọn Ota chắc chắn sẽ bị treo cổ. Chúng ta hãy bắt và giao nộp chúng khi trở về. Cũng có thể siết cổ họ ngay tại chỗ. Ừm, hãy làm điều đó.

「Tôi đến đây theo lệnh của quân đội. Và tôi cũng là một chỉ huy bị bắt, không cần phải lịch sự như vậy. Và không còn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình như một sứ giả, tôi không ở vị trí để bất kỳ ai cúi đầu trước tôi như một Công chúa. Xin hãy ngẩng đầu lên, Omui-sama. Thật vui khi được gặp lại ông.」

Họ có vẻ quen biết nhau, nhưng với vị trí tế nhị hiện tại của họ, cuộc trò chuyện không ổn lắm? Tôi có thể về nhà được chưa? Mê Cung Giả có lẽ đã nhặt được khá nhiều vũ khí, vì vậy tôi nên kiếm lợi nhuận từ việc này, họ có lẽ sẽ rất vui mừng nếu tôi bán chúng với giá cắt cổ tại Hiệp hội Mạo hiểm giả. Cửa hàng vũ khí đã đầy ắp, và chúng quá tệ đối với các bạn cùng lớp. Hầu hết vũ khí có lẽ đã bị phá hủy hoặc tan chảy, nhưng với nhiều khách hàng như vậy, tôi có thể hy vọng sẽ kiếm được nhiều. Tôi không thể lấy phí vào cửa sao? Vì có giải thưởng, vậy thì không ổn sao? À, nhắc mới nhớ.

「Etou, Gái Hoàng Gia là người đầu tiên vượt qua mê cung, nên có giải thưởng cho việc đó, cô có cần một năm cung cấp chổi cọ sàn không? Mà cô có vẻ thích đồ ngọt, vậy thì hãy chọn nó ha? Nhưng một năm đồ ngọt là không thể? Tỷ lệ tiêu thụ đồ ngọt gần như vô hạn, nhu cầu quá mức đến mức nhà cung cấp phải khóc lóc mỗi ngày trong ca đêm? Nó rất có lãi, nhưng cũng rất đáng thương? Đó là một tình trạng rất bí ẩn khi lợi nhuận biến mất ngay lập tức, nhưng công việc vẫn còn. Ngoài ra, nếu cứ ăn chúng suốt cả năm, cơ thể sẽ béo lên đấy? Đừng giận tui khi bị vậy nhá? Vậy nên tốt hơn là cô nên chọn chổi?」

Có vẻ như cô thích đồ ngọt. Mặc dù chổi cọ rất phổ biến trong thị trấn? Phải có chổi cọ nếu không sẽ lỗi mốt? Mặc dù tôi cũng không cần nó.

「Etou, Haruka-kun. Tôi là một chuyện, nhưng người này ở đây là Công chúa của đất nước này, vì vậy... Nếu có thể ~ , thì cũng được thôi nếu chỉ ở mức độ không làm phiền đến cậu, nhưng cậu không thể hành động với một chút lịch sự sao? Không, không phải là tôi đang cố ép buộc cậu, chỉ là nếu cậu có thể thôi? Nếu cậu có thể đặt một chút tôn trọng vào lời nói của mình thì thật tuyệt... Chắc sẽ không được nhỉ?」

Thật thô lỗ. Mặc dù không ai có thể vượt qua tôi về phép lịch sự và cách cư xử? Chính vì sự lịch sự thái quá đó mà tôi đang tiết kiệm sự lịch sự, thực sự không dùng đến nó dù chỉ một lần cho đến bây giờ? Tôi hẳn đã tích lũy được rất nhiều sự lịch sự cho đến bây giờ, vì vậy ngay cả sự quan tâm đến nó cũng đủ để khiến tôi trở nên cực kỳ lịch sự. Tôi đã che đậy nó một cách hoàn hảo.

「Tui vô cùng xin lỗi vì cách cư xử của mình. Vì tui đã đưa kẹo cho cô mà không biết rằng tui đang giao tiếp với Công chúa, nên tui đã chơi khăm cô một chút và tương lai còn nhiều hơn nữa? Tui là một người xa xôi đến từ một vùng đất xa xôi. Tui vô cùng vui mừng vì vinh dự được gặp cô? Gái Hoàng Gia-sama, hay đúng hơn là Sharishari-san? Tui đoán là vậy nhỉ?」

「Tôi không muốn bị chơi khăm. Lúc nào cũng bị chơi khăm còn tệ hơn. Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Xin đừng làm điều gì tàn nhẫn. Xin đừng làm điều gì tàn nhẫn. Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Và cũng đừng làm trò dâm đãng nữa. Và cũng đừng chơi khăm dâm dục nữa. Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi...」

Hở? Đôi mắt cô lại trở nên trống rỗng, trông như thể chúng có mối liên hệ trực tiếp với hư vô vậy? Tôi cảm thấy như mình có thể nhìn vào vực thẳm thông qua chúng?

Tôi lại bị mắng?

「Haruka-kun... Thôi không sao...... Tôi đoán là vậy?...... Xin lỗi vì đã vô lý, cách nói chuyện bí ẩn thường ngày của cậu có vẻ bình thường hơn.」

Oya? Có vẻ như họ không hài lòng với sự lịch sự của tôi, rằng sự lịch sự thái quá của tôi thậm chí còn bị coi là mối đe dọa đến hòa bình công cộng?

Người phụ tá cô lập tôi sao? Không, không, không, hai người cần cô lập ngay lúc này là Nữ Đế Mê Cung và Hầm Ngục Chủ đấy? Tại sao tôi, một con người, phải bị cô lập, nhưng họ thì ổn? Chính tôi mới là người nên bất mãn ở đây nè?

Gái Hoàng Gia, Sharishari-san, là Công chúa, nhưng cũng là chỉ huy, và rõ ràng là học trò của Meripapa-san, người được ông dạy dỗ? Nhưng trong cuộc tấn công của bọn cướp lúc đó, ông đã bị các phụ tá của mình giữ lại? Ông đã cố gắng tấn công bọn cướp thay vì thậm chí cố gắng chỉ huy? Cô không nên học hỏi từ một người như vậy, tôi không nghĩ ông sẽ làm bất cứ điều gì ngoài việc lao vào đâu?

Và vấn đề hoan hô với một Công chúa bán khỏa thân đã bị gạt bỏ, được coi là một tai nạn phòng thủ đáng tiếc. Tôi khá chắc chắn rằng nếu cái bẫy lột hết quần áo và cũng đi kèm với xúc tu thì nó sẽ không bị bỏ qua. Như tôi nghĩ, tôi nên siết cổ mấy tên Ota, và giao nộp họ sau khi chiên chúng một chút. Họ là thủ phạm thực sự lần này đấy?

「Nếu chúng ta đã ở đây, tại sao chúng ta không vào lâu đài nói chuyện? Giữ Gái Hoàng Gia-sama ở bên ngoài là thô lỗ vượt quá giới hạn của phép lịch sự mà tui đang giữ lại cho giá trị vừa bỏ ra, vì vậy không thể tránh khỏi, lối vào là lối này nè? Còn chỗ đó là một cái bẫy á.」

Tại sao mọi người lại nói chuyện bên ngoài mặc dù chúng ta có cả một lâu đài ngay đây?

「Etou? Haruka-kun, đến đó có thực sự ổn không?」

「Omui-sama đang nói gì vậy? Đây không phải là pháo đài tráng lệ của ngài sao? Tại sao ngài lại hỏi để xác nhận?」

Chúng ta hãy nhanh chân vào trong thôi. Chúng ta không thể về nhà nếu không đi qua lâu đài, và sắp đến giờ ăn tối rồi nhé?

「Phòng khách ở hướng này, con đường đó dẫn đến lối đi để đi qua, nếu đi sai là lọt ra ngoài đó? Vẽ bản đồ thì quá phiền phức, nên hãy tự mình khám phá, nhưng cẩn thận với bẫy nhé? Bẫy này là bẫy thoả thân đó.」

「Nhưngg... Tôi xin lỗi. Làm ơn, đừng làm gì tàn nhẫn với tôi. Làm ơn, tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng hoàn toàn khỏa thân, làm ơn tha cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi...」

Tôi bị mắng chỉ vì cố chỉ đường thôi á? Tại sao lại như thế?

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.