Chiến Lược Tấn Công Một Phía

Chương 5



Chậc chậc, không ngờ Đường Tuấn cũng có lúc đáng yêu thế này nha…

Tiêu Phàm không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, kéo thằng bé còn đang mờ mịt chưa hiểu gì lại rồi hôn lên cái miệng nhỏ thường xuyên phán ra những câu khiến mình vô cùng tức giận.

Xúc cảm lạnh như băng giống với khí chất của Đường Tuấn, Tiêu Phàm dùng lưỡi tách mở khớp hàm, đầu lưỡi tự do chuyển động trong khoang miệng nhấm nháp vị ngọt đang lan tỏa, hắn kiên nhẫn khiêu khích cái lưỡi ngốc nghếch cứng nhắc, dụ dỗ tạo vật mềm mại ấy cùng khiêu vũ, và không ngừng đưa nước bọt của mình vào miệng Đường Tuấn, rồi mạnh mẽ bắt đối phương nuốt xuống.

Hô hấp của Đường Tuấn dần trở nên dồn dập, anh giữ lấy bả vai Tiêu Phàm muốn đẩy ra, nhưng Tiêu Phàm đương nhiên không cho phép, một tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng Đường Tuấn, một tay vuốt ve cổ anh, dù không có cảm giác mềm mại nhưng xúc cảm mềm dẻo từ làn da khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng, mạnh mẽ này, giờ đang nằm trong lòng hắn, mặc hắn nhấm nháp.

Chỉ nghĩ vậy thôi, Tiêu Phàm đã cảm thấy kích động vạn phần.

“Ưm… A… Buông…” Đường Tuấn cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể đã bị hôn đến vô lực căn bản chẳng thể làm gì, anh khép nhẹ mi mắt, trong mắt phủ một tầng hơi nước dường như hiện lên ý cầu xin.

Ngọn lửa trong người Tiêu Phàm chạy từ lồng ngực xuống phần thân dưới, hắn càng dùng sức ôm chặt Đường Tuấn, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên răng nanh, khoang miệng, bắt lấy đầu lưỡi mềm mại kia, mặc sức rong ruổi, quấn quít.

Nuối tiếc buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ ra, Tiêu Phàm nhìn thằng bé đang thở hổn hển, cười đểu: “Cưng có biết là khi hôn có thể thở bằng mũi không, trưởng phòng Đường?”

“Câm miệng… Ưm!”

Lời còn chưa nói hết đã lại bị Tiêu Phàm chặn lại, cả khoang miệng lại rơi vào khống chế, bị ép không ngừng nuốt xuống chất dịch từ đối phương, Đường Tuấn chợt có cảm giác sợ hãi như gặp tằm ăn rỗi – từng bước xâm chiếm khiến kẻ khác không thể chống lại, một nụ hôn đã gợi lên cảm giác như thế, tại sao từ trước đến nay không biết Tiêu Phàm bá đạo đến vậy?

Cắn mút hai phiến môi mềm mại, Tiêu Phàm không thể hiểu tại sao mình lại mê đắm hương vị của Đường Tuấn đến vậy, ngọt ngào lạnh lẽo, như ngạo tuyết cô mai, lại như u lan cách thế, không nhiễm nửa phần dơ bẩn chốn nhân gian.

“Đã học được chưa?” Cơ thể gần sát, câu hỏi của Tiêu Phàm nhẹ nhàng vang lên bên tai.

“Học được…gì cơ?” Giọng nói lạnh băng giờ đã tan chảy thành một dòng suối nhỏ.

Tiêu Phàm hài lòng bật cười: “Học được cách thở bằng mũi.”

“Tiêu Phàm!” Đôi mắt đen tuyền không thể che dấu sự lúng túng.

“Ha ha.” Tiêu Phàm giống như một con quỷ tham lam liếm lên vành tai Đường Tuấn: “Nếu chưa học được thì, chúng ta tiếp tục.”

“Học… Học được rồi!” Mắt thấy cái miệng đáng đánh kia lại mon men tới gần, Đường Tuấn không kịp nghĩ đến thể diện, cuống quít đáp.

“Ngoan lắm.” Tiêu Phàm đắc ý hôn nhẹ lên môi Đường Tuấn một cái, bắt nạt người này khiến hắn cảm thấy cực kì vui sướng: “Tôi quyết định rồi.”

“Chuyện gì?”

“Sau này, ngày nào cũng phải hôn một lần, à không, hai lần, dù thế nào cũng phải hôn hai lần một ngày.” Tiêu Phàm nhịp nhịp ngón tay: “Nếu tôi tăng ca, cậu ngoài việc chờ tôi về nói bốn chữ “cậu đã về rồi” kia, còn phải hôn chúc tôi ngủ ngon, ngược lại, tôi cũng vậy.” Đưa tay vuốt hai bên má Đường Tuấn: “Giống như hôm nay.”

“Chỉ có người yêu mới có thể hôn môi.” Giọng Đường Tuấn vẫn còn mang theo tiếng thở dốc, nhưng đã khôi phục sự lạnh nhạt thường ngày.

“…” Tiêu Phàm há mỏ, cắn răng nói: “Chẳng phải cậu yêu tôi sao… hừm, tóm lại, đây là quy định của tôi!”

“Quy định?”

“Ừ.”

“Tôi hiểu rồi.” Người kia thật sự gật đầu chấp nhận.

Nhìn biểu tình cứng ngắc lạnh như băng của Đường Tuấn, Tiêu Phàm chợt có một suy nghĩ.

Có lẽ, để Đường Tuấn đến cũng không phải là chuyện xấu.

Ngày ngày trôi qua thật nhẹ nhàng, hiện tại việc Tiêu Phàm thích làm nhất mỗi ngày là, vào buổi sáng ôm chặt lấy một người sắp đi làm, mặc kệ chống cự của anh mà đè ra hôn sâu, sau đó long lanh vui sướng nhìn anh mang đôi mắt ửng hồng cắm đầu chạy chối chết, hoặc là buổi tối quanh quẩn chắn trước cửa phòng anh, chỉ chỉ miệng mình, rồi người kia sẽ mang vẻ mặt xấu hổ nhưng không thể không đến gần Tiêu Phàm, chủ động thừa nhận sự chà đạp của hắn. Thời gian đầu Đường Tuấn thực sự hôn không giỏi, thường là vừa hôn vừa cắn, có lần còn để lại trên người Tiêu Phàm dấu hôn rõ ràng, khiến Tiêu Phàm bị Lăng Trần cười đểu, mà mỗi khi như vậy, Tiêu Phàm sẽ vô cùng sung sướng kiên nhẫn dạy đi dạy lại cho anh.

“Dùng lưỡi liếm lên môi của tôi, không được cắn, phải liếm chầm chậm.”

“Ưm…”

“Ngoan lắm, giờ mở miệng ra.”

“…”

“Mở rộng hơn nữa.”

“.....Ưm…A “… Không…”

“Biết không, cậu phải làm giống như tôi vừa rồi ấy, cuốn lấy đầu lưỡi của tôi, nuốt nước miếng của tôi xuống, rồi phối hợp sự vận động của khoang miệng.”

(...Tiêu Phàm anh thật sự dạy rất chuyên tâm...Nhưng em còn chưa đủ 18 tuổi nữa...Cảm giác tâm hồn trẻ con thơ ngây bị đầu độc *che mặt (giả) e thẹn*

“…”

“Vẫn chưa làm được? Không sao, nào, mở miệng ra, tôi làm mẫu lại một lần nữa.”

“…”

Dưới sự dạy dỗ tận tình của thầy Tiêu đáng kính, kỹ thuật hôn của bạn Đường nhanh chóng tiến bộ, thật sự là cực kì đáng mừng.

Ý nghĩa của những nụ hôn đó Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều, hắn đã hôn rất nhiều người, có nam có nữ, đáng yêu, kiều mị, thanh thuần, quán bar, góc phòng, bờ biển, trong phòng, có thể là để bắt đầu cũng có thể là để kết thức. Nếu nhất định phải giải thích, thì những nụ hôn kia có lẽ là do cảm xúc dao động, cảm xúc dao động, cũng là một lý do.

Đối với Đường Tuấn, cũng vậy mà thôi, ngoại lệ duy nhất ở đây là, đối tượng khiến hắn dao động lần này không phải một mỹ nhân.

Còn nếu hỏi đương sự còn lại trong vụ này, cũng chỉ có thể nhận được đáp án với vẻ mặt lạnh nhạt ngữ điệu bình thản rằng: “Đó là quy định trong nhà của Tiêu Phàm mà?” Nếu là quy định, chỉ cần tuân thủ không cần hỏi tại sao.

Cho nên, bọn họ cứ thế yên yên ổn ổn trải qua một thời gian.

–o0o–

Biến cố xảy ra vào đầu giờ chiều trong một ngày đầu đông, Tiêu Phàm nhận được một cuộc điện thoại.

“A Phiền, em là tiểu Kiệt.”

“Tiểu Kiệt?”

“Anh quên rồi à? Ngày đó quen ở buổi tụ tập.”

À, Tiêu Phàm nhớ lại, đó là một mỹ nhân có đôi mắt to.

“Hôm nay có rảnh không, buổi tối cùng ăn cơm đi.”

“Hôm nay…”

“Có việc à?”

“Không…”

Chẳng có việc gì cả, nhưng gần đây, trừ khi là bất đắc dĩ, hắn đã quen với việc về nhà ăn đồ người đàn ông kia nấu, tính thử, đã lâu rồi không ra ngoài chơi bời uống rượu.

“Em ở đâu, anh tới đón.”

Tắt di động xong Tiêu Phàm lại thông báo cho Đường Tuấn, ấp úng nói công việc có ít trục trặc nên sẽ ăn cơm tối ở công ty, người bên kia dường như đang vội, chỉ qua loa ừ một tiếng rồi tắt luôn điện thoại.

Tiêu Phàm chán nản, vậy mà hắn còn sợ Đường Tuấn đau lòng mới phải nói dối, kết quả người ta chẳng thèm quan tâm mày.

Nhưng việc gì mà mình phải nói dối, hắn vốn có quyền lợi chơi bời, lúc vui lên muốn chơi np cũng được, ngay cả chút chột dạ xíu xiu cũng không có.

Đi cùng tiểu Kiệt vào cửa hàng bách hóa mua một bộ Armani, một lọ Versace, một khối Zenith, Tiêu Phàm cười đầy đắc ý. Hắn thích kiểu như vậy, dùng chút tiền có thể làm tất cả mọi người vui vẻ, còn chuyện nào thoải mái hơn thế này?

Hai người nắm tay nắm chân đi đến gara, bên trái đằng trước đỗ một chiếc Bentley châu Âu quen thuộc làm Tiêu Phàm không khỏi sửng sốt.

Sẽ không… Trùng hợp thế chứ.

Sự thật đúng là trùng hợp như vậy, Đường Tuấn xách một túi đồ mở cửa xe, khóe mắt liếc về phía Tiêu Phàm, người cũng ngẩn ngơ.

“Chào, cậu cũng đến siêu thị à.” Tiêu Phàm cười gượng nói.

Đường Tuấn chỉa chỉa cái túi: “Đến siêu thị mua đồ ăn sẵn.” Ánh mắt lạnh như băng lướt qua lại giữa Tiêu Phàm và tiểu Kiệt.

“Khụ, để tôi giới thiệu, đây là tiểu Kiệt, đây là Đường Tuấn.”

“Chào anh.”

“Chào cậu.”

Hai người im lặng nhìn nhau, vẻ mặt tiểu Kiệt từ tươi như hoa đến vặn vẹo lại đến bối rối hoảng sợ, cuối cùng lại quay sang Tiêu Phàm: “Anh Phiền à, đột nhiên em nhớ mình còn chút việc, em đi trước đây, xin lỗi anh nhé.”

Tiêu Phàm còn chưa gật đầu xong tiểu Kiệt đã lấy tốc độ cực nhanh khuất bóng dưới ánh trời chiều.

“Bạn cậu sao vừa thấy tôi đã bỏ đi vậy?” Giọng nói đều đều của Đường Tuấn có hơi chút chần chừ.

Tiêu Phàm bật cười: “Chắc là bị cậu dọa rồi.”

“Tôi không dọa cậu ta.”

“Không dọa cậu ta vì sao cứ nhìn chằm chằm người ta?” Cậu không biết ánh mắt cậu chính là vũ khí giết người à?

“Là cậu ta nhìn chằm chằm tôi trước chứ.” Đường Tuấn lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên vẻ vô tội.

Cho nên cậu vì lễ phép nên mới không chuyển tầm mắt à? Tiêu Phàm thở dài chịu thua, hôn nhẹ lên khóe miệng đối phương: “Thôi, chúng ta về nhà đi, đây là… Hử? Bánh đậu xanh?”

Đường Tuấn ‘ừ’ một tiếng dời mắt, bàn tay nắm chặt quai túi plastic, hai má đỏ ửng bất thường, Tiêu Phàm bật cười.

Thật không ngờ tính cách Đường Tuấn vầy mà lại thích ăn đồ ngọt.

“Cậu nhìn cái gì mà nhìn.”

“Không.” Chậc chậc, băng sơn cũng biết tức giận, đúng là kỳ quan thế giới mà, nhưng lại rất thú vị.

Đường Tuấn hừ một tiếng, nhanh chóng bỏ hết đồ vào trong xe, ngay cả mình cũng ngồi vào. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chỗ phó lái người nào đó đang cười tươi như hoa.

“Sao thế?”

“Tôi muốn ngồi xe cậu.”

“Cũng không phải cậu không có xe.”

Xì, không tình thú. Tiêu Phàm bĩu môi, mở miệng nói bậy: “Xe của tôi bị hỏng rồi, chỉ đành đi nhờ xe cậu.”

Rõ ràng là nói dối, vậy mà Đường Tuấn nghe xong lại chỉ gật đầu, như đã hiểu nói ‘Tôi hiểu rồi’, sau đó khởi động xe lái đi.

Dường như vẫn luôn như vậy, hắn nói gì Đường Tuấn cũng đều tin tưởng, dù có lấy lý do vớ vẩn đến đâu cũng sẽ không phản đối. Đường Tuấn là đồ ngốc à, không, anh chỉ là tin tưởng vô điều kiện một người tên là Tiêu Phàm mà thôi.

Nhàm chán lục đồ ăn trong túi, Tiêu Phàm kinh ngạc: “Thứ này…”

Đường Tuấn hơi liếc mắt sang: “Chính cậu chọn, có gì mà kinh ngạc.”

… Chính vì mình chọn mới giật mình, bởi vì có món ăn hắn chỉ thuận miệng nói một câu, ví như ‘Nghe nói bí đỏ trộn sữa lại cho thêm nước ăn ngon lắm, có cơ hội muốn thử một lần’, không ngờ Đường Tuấn lại nhớ, hơn nữa ngay ngày hôm sau đã đi mua đồ.

“Vậy… Bây giờ tôi có thể chọn món ngày mai không?”

Đường Tuấn nhìn cột đèn xanh đèn đỏ trước mặt: “Cậu muốn ăn gì.”

“Ừm, cá chép xào chua ngọt, nhưng đừng bỏ hành, vịt chưng gạo nếp, gạo nếp mềm chút, canh cà chua trứng, bỏ thêm nấm bạch ngọc vào canh, khoai tây chiên, cháy một chút giòn một chút.”

“Được.” Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt như xưa, nhưng Tiêu Phàm biết ngày mai yêu cầu của hắn nhất định sẽ được thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.