Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 107





**********

"Không không không phải đâu!" Quách Kính Bằng lắc đầu liên tục: "Tôi vốn đầu có biết là anh ta có tin xấu về vợ anh chứ. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, anh có muốn trả thù thì đi tìm anh ta ấy, đừng có tìm tôi!"

Anh ta đang tính là qua được kiếp nạn này thì sẽ trả thù anh như thế nào.

"Không chịu nói thì bay nhé?"

Tiêu Thanh híp mắt, đẩy người Quách Kính Bằng ra ngoài cửa sổ.

"Á... Mau mau cho tôi vào đi, nhỡ áo tôi rách xong tôi ngã xuống thì sẽ chết chắc đấy, anh mau kéo tôi vào trong đi."


Hai chân Quách Kính Bằng lơ lửng giữa trời, sợ tới nỗi tim sắp nổ tung, ống quần có nước chảy xuống, rõ ràng là sợ són đái rồi.

Đám người Hoàng Ninh Bắn cũng sợ hãi kêu to.

"Tiêu Thanh, bình tĩnh đi. Việc scandal của vợ anh bị phát tán ra ngoài không hề liên quan đến cậu Quách đâu!"

"Đúng đấy, anh mau cho cậu Quách vào trong đi, ngộ nhỡ cậu Quách ngã chết thì nhà họ Quách sẽ cho cả nhà anh chôn cùng đấy, biết chưa hả?"

Đúng lúc đám người Mục Hải Long kéo đến, nghe thấy mấy từ cậu Quách, nhà họ Quách, nhất thời, anh ta cảm thấy sửng sốt.

Chẳng lẽ đó lại là nhà họ Quách nằm trong một trong tứ đại gia tộc của Cổ Cảnh hay sao?"

Nghĩ thế, anh ta vội vàng đi tới hỏi: "Là nhà họ Quách trong tứ đại gia tốc hay sao?"

"Đúng vậy, người này muốn ném cậu Quách xuống dưới, anh mau hỗ trợ khuyên giải anh ta đi!" Hoàng Ninh Bản sợ tới phát điên.

Mục Hải Long nghe thế thì biết là cơ hội tới rồi, vội vàng chạy ra mắng:

"Tiêu Thanh, mẹ kiếp, anh điên rồi hả, mau đưa cậu Quách vào mau, anh không thấy là cậu Quách sợ tới độ đái ra quần rồi hả? Nếu như cậu Quách gặp chuyện không may thì không chỉ anh mà cả Mục Thiên lam, cả nhà chú hai tôi, tất cả đều sẽ phải chôn cùng để xin lỗi nhà họ Quách đấy!"

"Cút!"


Tiêu Thanh đá Mục Hải Long làm anh ta bay ra ba mét.

"Không được làm thế! Không được làm thế!"

Mục Hải Long ôm bụng kêu: "Chú hai, mợ hai, hai người mất mồm rồi à? Nếu như con rể hai người ném cậu Quách xuống thì cả hai sẽ bị anh ta hại chết đấy, ngay cả bà nội cũng không tránh được vận rủi đâu. Còn không mau khuyên anh ta đưa cậu Quách vào trong đi!"

Ngô Tuệ Lan với Mục An Minh bị gọi, nhất thời người run lên.

"Cậu, cái thằng đáng chém ngàn đao này, mau đưa cậu Quách vào trong đi, có nghe thấy không hả?" Ngô Tuệ Lan mắng to: "Cậu đã hại Thiên Lam phải tự sát rồi, chẳng lẽ còn muốn hại cả nhà chúng tôi bị giết hay sao hả? Tôi đếm đến ba, nếu như cậu không đưa cậu Quách vào, tôi sẽ vào trong kia bóp chết Thiên Lam cho cậu xem!"

"Ba!"

"Hai!"

Đúng lúc ấy, cửa phòng cấp cứu được mở ra, có mấy người bác sĩ bước ra ngoài.

Tiêu Thanh trông thấy, do đang nóng lòng muốn biết tình trạng an nguy của Mục Thiên Lam nên anh không để ý đến việc thẩm vấn Quách Kính Bằng nữa, nên anh kéo anh ta vào trong, tiện tay vứt sang một bên rồi chạy về phía bác sĩ, gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi a? Đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"

Cùng lúc ấy, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong cũng lao tới vậy quanh bác sĩ, dựng tai lên nghe, tim ai cũng thít lại, chờ nghe kết quả cấp cứu.

Lúc ấy, một vị bác sĩ gỡ khẩu trang ra, nói: "May mà được đưa vào kịp thời, nếu như muộn hơn vài phút thì bệnh nhân sẽ không thể cứu được nữa, lúc đưa vào bệnh nhân đã mất hết ý thức rồi. Sau khi chúng tôi nỗ lực cấp cứu, cộng với lại truyền máu, hiện tại tỉnh mạng của bệnh nhân đã thoát khỏi sự nguy kịch, nhưng hiện tại vẫn còn đang hôn mê, cần được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt mấy ngày để quan sát."

Phào!


Nghe bác sĩ nói xong, Tiêu Thanh, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong đều như thoát khỏi gánh nặng, cùng thở phào một tiếng, thấp thỏm cả buổi, cuối cùng giờ họ cũng tạm gọi là thả lỏng được.

"Theo tôi đi làm thủ tục một lúc, đồng thời đóng tiền thuốc men, rồi sẽ chuyển bệnh nhân tới phòng chăm sóc đặt biệt." Bác sĩ nói.

Ngô Tuệ Lan gật đầu lia lịa, miệng vâng dạ liên tục, theo bác sĩ rời đi.

Tiêu Thanh, Mục An Minh, Mục An Phong chen nhau vào trong phòng cấp cứu.

Họ trông thấy Mục Thiên Lam vẫn còn đang phải thở ô xi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng nằm trên giường bệnh.

Trông thấy cô như vậy. lòng Tiêu Thanh đau như thể đứt ra.

Không thể không nói, lúc ấy đúng là anh thấy rất tức giận, cũng không thể không thừa nhận, hiện tại, anh vô cùng hối hận.

Nếu như lúc ấy anh bình tĩnh hơn một chút, cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn này, thì chắc cô đã không đi tới bước đường này rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.