Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 121





Chu Ngọc Đình vẫn có chút không vui: “Chẳng lẽ cứ để anh ta ngồi ở đây ăn tiệc mừng thọ hay sao?”

Kim Thành Khánh cười khổ: “Da mặt anh ta dày như vậy, lại cứ ở đây không chịu rời đi, nhóm nhân vật lớn đã tiến vào sân khấu, chúng ta có thể làm gì bây giờ, dù sao cũng không thể đuổi anh ta đi trước mặt nhiều nhân vật lớn như vậy đúng không?”

Chu Ngọc Đình gật đầu.

Hà Khánh Bẫn cười nói: “Quên đi, coi như cho anh ta ăn một bữa cơm chém đầu. Chúng ta đi tìm chỗ ngồi trước đã.”

Mọi người đồng ý, liền đi chọn vị trị vào ngồi.


“Tiên Thanh. Anh nhanh chóng nhân cơ hội trốn đi, nếu không khi bữa tiệc mừng thọ kết thúc, bọn họ nhất định sẽ xử lý anh”

Sau khi mọi người rời đi, Lưu Ngọc Huyên nhắc nhở một câu.

Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Hẳn là cô nên khuyên bọn họ chuồn đi mới đúng. Bởi vì tôi đã quyết định một lúc nữa sẽ xử lý bọn họ.”

Lưu Ngọc Huyền: “....

Không lẽ người này vì chuyện Thiên Lam tự sát, đã bị đả kích, đầu bị hỏng rồi chứ?

Anh ta chỉ là một tên giao hàng, làm sao có thể xử lý được đám con cháu giới thượng lưu này chứ!

Cho dù trước đó Kim Chí Nam ra mặt cho anh, mua đơn giúp anh ta, nhưng mà scandal của Thiên Lam bừng nổ, nhất định người ta sẽ không cho anh mặt mũi nữa, huống hồ Hà Khánh Bần và Kim Thành kiệt đều là thân thích của Kim gia, làm sao Kim gia có thể giúp đỡ anh xử lý hai đứa con cháu thân thích của ông ta?

“Giả vờ đi, anh cứ tiếp tục giả vờ đi, nếu anh xử lý được bọn họ, tôi liền gọi anh là ba!"

Lưu Ngọc Huyên hưng tợn trừng mắt nhìn Tiêu Thanh, Thờ phì phò rời đi, cô ấy cũng không tin Tiêu Thanh có thể xử lý được thân thích của Kim gia.

Rất nhanh, đám người Kim Thành Khánh và Hà Khánh Bân, ngồi xuống vị trí tương đối với hàng ghế đầu.


“Cậu Kim, nghe nói tối nay có một nhân vật tới tham dự tiệc mừng thọ của Kim gia, anh có biết nhân vật lớn kia là ai không?"

Ngồi xuống chỗ ngồi. Nhìn thấy nhóm nhân vật lớn vừa nói vừa cười tiến vào hội trường, Chu Ngọc Đình tò mò hỏi một câu.

“Đúng vậy cậu Hà, vị nhân vật lớn kia có ở bên trong nhóm nhân vật lớn kia?" Trịnh Diệu Văn bổ sung một câu.

Kim Thành Khánh lắc đầu, nói: “Ba người đi đằng trước, ngoại trừ cậu Kim gia của tôi, một người là Thống đốc Trương, một người là Bạch Băng Thu giám đốc của tập đoàn Cửu Châu

“Tôi nghe ba của tôi nói, nhân vật lớn chú tôi mời đến lần này, chính là một sự tồn tại khủng bố động tay cũng có thể nghiền chết chú của tôi, nếu anh ta ở trong hàng ngũ nhân vật lớn. Tuyệt đối là đi ngay đằng trước, hơn nữa chú của tôi còn phải giống người hầu ở bên cạnh hầu hạ.”

“Nhưng mà không có ai, phía trước ngoại trừ chú tôi thì cũng là Thống đốc Trương và giám đốc Bạch, hai người này không đủ để nhẹ nhàng nghiền chết chú tôi, cho nên hai người bọn họ khẳng định không phải là nhân vật lớn kia.”

“Cho nên tôi kết luận, nhân vật lớn kia không đến. Có lẽ một lúc nữa mới đến, có lẽ vì có chuyện quan trọng nên không đến được. Có thể lúc tiệc mừng thọ kết thúc mới tới đây ngồi.”

Nghe Kim Thành Khánh phân tích như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hợp lý.

“Chúng tôi liền mỏi mắt mong chờ, nhìn xem rốt cuộc đại nhân vật là thần thánh phương nào”

Hà Khánh Bẫn kích động nói xong, vẻ mặt chờ mong.


"Ừ!"

Mọi người liên tục gật đầu.

“Nếu không, gọi cậu Kim, Kim Chí Hùng đến hỏi, anh ta là con trai của Kim gia, nhất định anh ta phải biết nhân vật lớn kia là ai.” Chu Ngọc Đình gấp gáp muốn biết nhân vật lớn kia là người nào, không muốn chờ đợi thêm một giây nào.

“Thôi đi.” Hà Khánh Bẫn xua tay nói: “Khoảng thời gian trước anh họ tôi bị Hộ quốc chiến soái đánh gãy hai tay, còn bị cậu tôi đánh cho thật thảm. Cậu của tôi còn bởi vậy mà phải hiến dâng một nửa gia sản, gần mười lăm nghìn tỷ đấy.”

“Kể từ đó, cậu của tôi không cho phép anh ấy đi tìm phụ nữ, cũng không cho phép anh ấy giao lưu với phú nhị đại. Mang theo anh ấy bên người, dạy anh ấy cách xử sự làm người, cho nên đừng gọi anh ấy lại đây, nếu bị cậu của tôi biết nhất định sẽ không cho chúng ta thái độ hòa nhã đâu.”

Trải qua những lời nói như vậy của anh ta, tất cả mọi người đều đánh mất suy nghĩ gọi Kim Chí Hùng trong đầu.

Rất nhanh, toàn bộ nhân vật lớn đều tiến vào hội trường, khoảng chừng có đến một trăm người, những người này đều có tầm quan trọng đối với Cổ Cảnh, hoặc là có quyền lực to lớn, hoặc là giàu có, tóm lại những nhân vật lớn này đều là một nửa thế lực của Cổ Cảnh, tùy tiện một cái giẫm chân của người nào, cũng sẽ khiến Cổ Cảnh phải chấn động.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.