Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 123





“Ôi mẹ ơi, Kim gia cũng quá có năng lực đi, ngay cả Hộ quốc chiến soái cũng mời đi được, thật khâm phục chết Kim gia! “Ở đâu? Hộ quốc chiến soái ở đâu?” “Hộ quốc chiến soái là huyền thoại mà tôi sùng bái cho đến tận bây giờ, hôm nay cuối cùng cũng may mắn có thể nhìn thấy diện mạo của Hộ quốc chiến soái, ai có thể nói cho tôi biết người nào là Hộ quốc chiến soái không?”

Tất cả mọi người có mặt ở hội trường. Ngoại trừ Tiêu Thanh, tất cả đều đứng hết lên, ánh mắt quét nhìn xung quanh. Ai cũng đều muốn biết người nào là Hộ quốc chiến soái. “Hóa ra vị nhân vật lớn kia là Hộ quốc chiến soái, không trách được ba tôi nói nếu nịnh bợ được tôi liền phát đạt, Hộ quốc chiến soái quyền cao chức trọng, địa vị hiển hách. Là người đứng đầu bốn chiến soái lớn ở Long Quốc chúng ta, anh ta dậm một chân, cả nước đều phải chấn động, được anh ta thưởng thức còn có thể không phát đạt được sao?” Kim Thành Khánh kích động nói. “Đúng vậy” Hà Khánh Bắn cũng không thể ngừng kích động: "Không trách được nhiều nhân vật lớn còn lợi hại hơn cậu tôi như vậy, lại tới tham dự tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của cậu tôi, hóa ra là vì gặp Hộ quốc chiến soái mà đến, cậu tôi thật là có mặt mũi, ngay cả Hộ quốc chiến soái cũng có thể mời đến!”

Chu Ngọc Đình cũng kích động nói: “Khoảng thời gian trước, thiếu chút nữa là tôi đã trở thành thân thích của Hộ quốc chiến soái, tuy rằng cuối cùng bị thất bại, nhưng vẫn còn muốn ngắm nhìn phong thái của Hộ quốc chiến soái, mấy người các người ai có thể nói cho tôi biết, người nào là Hộ quốc chiến soái?”

Trong chốc lát. Tất cả mọi người đều đang đi tìm Hộ quốc chiến soái. "Ha ha!"


Lúc này Kim Chỉ Nam mỉm cười nói: “Tôi biết tất cả mọi người đều rất muốn ngắm nhìn phong thái của Hộ quốc chiến soái, chẳng qua là Hộ quốc chiến soái là người khiêm tốn, cho nên mọi người hãy cất điện thoại đi, chỉ có thể nhìn không thể quay phim, chụp ảnh, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại cho Hộ quốc chiến soái, mời anh ấy lên sân khẩu gặp mặt mọi người!”

Dứt lời. Kim Chí Nam lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi.

Sau khi lời nói của Kim Chí Nam rơi xuống, rất nhiều đàn em dũng mãnh tiến vào hội trường, yêu cầu mọi người cất điện thoại vào, bất kỳ người nào cũng không được phép quay phim, chụp ảnh. “Hộ quốc chiến soái đúng là khiêm tốn, thành danh rất nhiều năm như vậy. Tìm khắp trên mạng cũng không nhìn thấy ảnh chụp của anh ta. “Người càng lợi hại, lại càng khiêm tốn, có thể hiểu được “Tuy rằng muốn chụp ảnh Hộ quốc chiến soái, mang về cho người thân bạn bè cũng xe. Khoe khoang phô trương, nếu đã không cho chụp ảnh thì thôi vậy, có thể ngắm nhìn phong thái của Hộ quốc chiến soái cũng đã đủ vinh hạnh lắm rồi.”

Dưới âm thanh nghị luận che trời rợp đất, Tiêu Thanh lấy điện thoại đang đổ chuộng ra, kết nối sau đó thản nhiên nói: “Hàng cuối cùng phía bên trái.

Nói xong, Tiêu Thanh liền cúp điện thoại.

Kim Chí Nam lập tức bật cười ha ha nói: “Các vị. Tôi đã biết Hộ quốc chiến soái đang ở đâu, mọi người đừng đi lại lung tung. Để tôi đi mời Hộ quốc chiến soái đến bàn chính dự tiệc, để cho mọi người kính rượu với Hộ quốc chiến soái. "Ô ô ô!!!"

Rất nhiều người kích động kêu lên. Tất cả đều quay trở lại vị trí của mình.


Kim Chí Nam lập tức đi xuống sân khấu nghi lễ. “Bà xã, các con trai con gái, đi theo tôi đi nghênh đón Hộ quốc chiến soái.”

Kim Chí Nam kêu lên một tiếng.

Vợ và con của ông ta, lập tức đi theo phía sau ông ta, ngay cả nhóm người nhân vật lớn Thống đốc Trương Bạch Băng Thu, chủ tịch bất động sản Bảo Đỉnh, chủ tịch tập đoàn Thiên Thái, chủ tịch công ty cổ phần hữu hạn đóng tàu Thuận Phát cũng đều đi theo phía sau Kim Chí Nam, đội ngũ ước chừng bốn năm mươi người, theo dọc lối đi về hàng ghế sau của phòng tiệc.

Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo sự du chuyển của nhóm nhân vật lớn này. “Lập tức có thể nhìn thấy Hộ quốc chiến soái, tôi thật sự rất là kích động!”

Đám người Kim Thành Khánh, Hà Khánh Bản, Chu

Ngọc Đình, Trịnh Diệu Văn, Lưu Ngọc Huyền, mọi người đều kích động không thôi, hận không thể cũng cất bước đi theo nhóm nhân vật lớn đi nghênh đón Hộ quốc chiến soái, như vậy hắn phải có mặt mũi biết bao!

Rất nhanh, Kim Chỉ Nam và một nhóm người, đi đến hàng ghế cuối cùng.


Ánh mắt lướt nhanh. “Ba, Hộ quốc chiến soái ở đây!”

Kim Chí Hùng chỉ qua, kích động kêu lên.

Mong đợi nhìn theo hướng Kim Chí Hùng chỉ vào. “Cái gì!”

Đám người Kim Thành Khánh, Hà Khánh Bần kinh hoảng nhảy dựng lên. “Người này, người này, người này. Không phải là tên Tiêu Thanh kia sao, anh ta, anh ta, anh ta..... Là Hộ quốc chiến soái?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.