Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 128





Lời này vừa thốt ra, tay Hà Khánh Bẫn run lên.

Loảng xoảng!

Ly rượu rơi xuống mặt đất.


Bàn tay của đám người Kim Thành Khánh run rẩy cực kỳ dữ dội, giống như hai tay được trang bị chạy bằng mô - tơ điện, tuy rằng bàn tay nắm chặt ly rượu không cho rơi xuống đất, nhưng ly rượu run rẩy cũng đều rơi vãi ra khắp sàn.

Nụ cười trên khuôn mặt ba anh em Kim Chỉ Nam, Kim Chính Huy, Kim Chính Huệ lập tức trở nên cứng ngắc. Những người có mặt ở đây, giờ phút này lặng ngắt như to.

Giống như bị nhấn vào núi tắt âm lượng, Vốn sảnh tiệc mừng thọ còn đang náo nhiệt, đột nhiên trở nên im ắng, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên đám người Hà Khánh Bản.

Bọn họ biết, mấy người trẻ tuổi này. Đã gây ra chuyện “Tôi hiểu rồi.”

Kim Chí Nam bất ngờ gật đầu, sắc mặt lạnh lùng. “Hóa ra người ném thuốc của Hộ quốc chiến soái, nói đó là loại thuốc chó cũng không hút chính là nhóm cháu lớn! chắt như rùa rụt đầu mấy đứa!”


Kim Chí Nam vừa nói xong lời này, giống như đặt một một con dao lên trên cổ của Hà Khánh Bân, anh ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thở hồng hộc quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc kêu: “Hộ quốc chiến soái, tôi sai rồi, tôi không nên khinh thường ngài, không nên ném thuốc của ngài, lại càng không nên sỉ nhục ngài, xin ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân tha thứ cho tôi đi Hộ quốc chiến soái...

Anh ta thật sự sợ hãi. Đây chính là Hộ quốc chiến soái đấy, bản thân đúng là có mắt không tròng, phạm tội chết với anh ta, hiện tại bắt đầu truy cứu, cho dù Hộ quốc chiến soái không xử lý anh ta, Kim Chí Nam cũng sẽ thay mặt Hộ quốc chiến soái nghiêm khắc trừng trị anh ta l “Đừng.” Tiêu Thanh làm động tác ngăn cản: “Anh lợi hại như vậy. Ỷ thế cậu hai Kim gia của anh, lại muốn cho tôi biết tay, còn muốn đánh chết tôi, dọa cho tôi cực kỳ sợ hãi, nghĩ đến chuyện cậu hai của anh có thể một tay che trời, tôi nào có tư cách đi tha thứ nhân vật lợi hại như anh. Cũng đừng có lại làm tôi sợ”

Kim Chí Nam biết, lời này là ám chỉ mình, làm ông ta sợ đến mức không nhẹ, bước lên đá một cái vào người Hà Khánh Bần. Đạp anh ta người ngã ngựa đổ. “Đồ chó này, chỉ biết ỷ vào thế của tạo ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, không biết núi cao còn có núi cao hơn không hay sao?” “Dám ở trước mặt Hộ quốc chiến soái xưng tên tuổi của tao, mày muốn hại chết tạo phải không?” “Ở trước mặt Hộ quốc chiến soái, tạo chỉ tính là nhà giàu mới nổi, hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đến tham dự tiệc mừng thọ của tao như vậy. Chính là đều là vì cho

Hộ quốc chiến soái mặt mũi, muốn chiêm ngưỡng phong thái của Hộ quốc chiến soái mới đến.” “Mày thì tốt rồi. Tao khó khăn gian khổ tạo quan hệ với Hộ quốc chiến soái, mày lại khiến tao phạm tội chết với Hộ quốc chiến soái. Đốn củi ba năm thiêu một giờ, nếu không diệt trừ mấy con sâu làm rầu nồi canh như mấy chúng mày, ông đây sớm muộn gì cũng bị mấy chúng mày hại đi tong hết tất cả.

Nói đến đây, ông ta lại hung tợn đá Hà Khánh Bẫn mấy cái.

Sau đó nhìn về phía Kim Thành Khánh, quát: “Còn cháu, có phải cũng đắc tội với Hộ quốc chiến soái không, hay thú nhận sự thật cho ta!”


Phù phù!

Kim Thành Khánh run rẩy,mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất: “Chú hai, cháu nhận lỗi, cháu nhận lỗi. Lúc cháu đến Hỉ Lai Đăng chỗ đỗ xe đã chật kín, không có chỗ để đỗ xe. Chỉ nghĩ đến chỗ đỗ xe ở trên đường lớn này, sau đó nhìn thấy Hộ quốc chiến soái chạy xe điện tới bãi đậu xe bên lề đường, cháu xuống xe đạp vào xe điện của anh ta, yêu cầu anh ta lái xe đi để cho cháu đỗ, nếu anh ta không lái xe đi, cháu liền báo tên chủ ra để hù dọa anh ta, nói rằng nếu không lái xe đi cháu liền đập vỡ đầu anh ta, lúc này mới bắt anh ta cho....... “Con mẹ mày!”

Không đợi Kim Chỉ Nam ra tay, Kim Chính Huy đã dẫn đầu đạp ngay chính diện, làm cho Kim Thành Khánh ngã lăn trên mặt đất. “Đồ chó này, không nói đến anh ta là Hộ quốc chiến soái, cho dù anh ta không phải là Hộ quốc chiến soái, xe điện đỗ ở bên đường thì làm sao, đó là chỗ đỗ xe của mày sao, mày có tư cách gì mà đạp xe điện của người ta, bắt nhà người ta lái xe đi?” “Mày thật sự làm phản rồi, toàn bộ nhà họ Kim chúng ta đều phải dựa vào chủ hai của mày để làm rạng danh tổ tiên, thế mà mày lại ở bên ngoài làm xằng làm bậy, làm mất uy tín chủ hai của mày, mày không biết làm như vậy sẽ hại chết chủ hai của mày, hại chết nhà họ Kim chúng ta sao?” “Nếu hôm nay tao không đánh chết mày, tao cũng không phải là ba mày!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.