Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 196





“Tôi mới là người ông dựa vào Kim gia, ông có phải bị lừa rồi rồi không?”

Hai mắt Kim Chỉ Nam khẽ đảo: “Từ bây giờ trở đi cầm miệng lại cho tôi nếu không tôi cam đoan chắc chắn tôi sẽ xử lý ông"

Mã Bắc Sang rất không phục mà ngậm miệng lại.

Nghĩ thầm, đợi tôi giúp Kim gia đẩy lùi kẻ địch, tôi nhất định sẽ một mình solo với thằng nhóc này để Kim gia thấy được ai mới là chỗ dựa của Kim gia.

Nửa tiếng sau ở bến tàu.


Tiêu Thanh, Kim Chí Nam, Mã Bắc Sang từ trên xe bước xuống. "Kim gia! Kim gia! Kim gia!"

Một đám đàn em cầm đao, côn trong tay vây quanh lại, ít nhất cũng hai trăm người.

Kim Chính Nam hỏi: "Người của Châu Lâm Vũ đâu?

Lâm Bảo trả lời: "Toàn bộ đều ở bến tàu, chỉ có hơn năm mươi người nhưng có một người mạnh đánh đấm rất được. Anh em căn bản không tiếp cận anh ta được."

Kim Chí Nam liền nhìn về phía Tiêu Thanh nói: "Cậu Tiêu, quá nguy hiểm rồi, hay là cậu về trước đi."

Tiêu Thanh xua xua tay: "Vào trong xem sao." "Um!"

Tay Kim Chỉ Nam vung lên: "Các anh em đánh vào trong."

Trong chốc lát một nhóm người hùng hổ dũng mãnh tiến vào bến tàu.

Hơn năm mươi người có hình xăm mặc áo lót, tay cầm đạo, hút thuốc ngồi trên container.

Nhưng thấy Kim Chí Nam mang theo hơn hai trăm người hùng hổ đi đến, một người đàn ông đứng đầu gạt bay tàn thuốc la to: "Anh em chuẩn bị đánh."

Bộp bộp bộp...


Toàn bộ hơn năm mươi người đứng dậy chuẩn bị giáo, mác. “Chu Thành Minh, mày chán sống rồi sao? Dám đưa người đến cướp địa bàn của bố mày, xem bố mày là quả hồng mềm có thể tùy ý bóp sao?”

Kim Chí Nam nhằm vào người cầm đầu tức giận nói: "Haha"

Người cầm đầu Chu Thành Minh cười nói: "Ông Kim à, Cổ Cảnh là nơi làm ăn của Tề Lỗ, ông cấm buôn bán làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn của chúng tôi, không chỉ đắc tội anh tôi mà còn đắc tội đến các ông lớn đều muốn giết chết ông sau đó mở rộng việc làm ăn ở Tề Lỗ cùng nhau phát tài." "Nhưng chỉ sợ giết ông làm dứt dây động rừng cho nên vẫn luôn không giết. Nhưng lại không ngờ rằng ông lại đánh Mặc Hào và dĩ nhiên sẽ bị bắt giam cho dù là được thả ra nhưng khi bị bắt chứng tỏ chỗ dựa của ông không vững, vậy thì tôi sợ ông cái gì quái gì nữa. "Cho nên biết điều thì chủ động giao địa bàn Cổ Cảnh ra tôi tha chết cho ông, nếu không một khi đạo đã hạ xuống thì nhất định sẽ băm ra thành từng miếng vứt cho cá mập ăn."

Khóe mắt Kim Chí Nam giật giật liên tục.

Điều này đối với ông ta quả là khiêu khích không hề nhẹ.

Kim Chí Nam giận tới bật cười: "Chỉ dựa vào mấy người bọn mày, có thể cướp nổi địa bản của tôi sao?"

Chu Thành Minh cười lớn chỉ về phía người đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay trống trơn nói: "Có Lâm ca ở đây cho dù ông có năm trăm người tôi cũng nằm chắc phần thắng"

Giọng nói của anh ta vừa dứt, Lâm ca đứng lên cầm hai đấm.

Đồm đập, đồm độp...

Hai tay truyền đến âm thanh như pháo nổ, từng miếng thịt nổ tung, nhìn em trai Kim Chí Nam nuốt nước bọt. "Sư phụ Mã có nắm chắc không?" Kim Chí Nam hỏi.


Mã Bắc Sang trả lời: "Cơ bắp của người thanh niên này rất rắn chắc, hẳn là đã từng luyện Thái quyền, trước mặt là võ thuật truyền thống, cơ bắp rắn chắc thì cũng sẽ nằm bất động dưới một ngón tay của tôi thôi. "Cho nên nhìn tôi là được rồi."

Dứt lời, bước chân Mã Bắc Sang uyển chuyển đi mấy bước tiến về phía trước, hét to: "Chàng trai trẻ, tôi khuyên cậu nên tự giải quyết ổn thỏa, dẫn người rời khỏi địa giới Cổ Cảnh, nếu không tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của hồn nguyên liên thoái"

Lâm ca nhíu nhíu mày: "Ông là Mã Bắc Sang - trưởng môn phái hồn nguyên?" "Đúng vậy."

Mã Bắc Sang ngạo nghề nói: "Nếu cậu đã biết tiếng tăm của tôi thì hãy dẫn người cút đi. Giang hồ coi trọng việc làm hoà, không tới việc bất đắc dĩ thì tôi sẽ không dễ dàng giơ tay đánh người. "Ha ha..."

Lâm ca cười lớn: "Vậy tôi phải thỉnh giáo rồi, thỉnh giáo hỗn nguyên liên thoái của ông lợi hại như thế nào” Dứt lời Lâm ca giống như mãnh hổ nhằm vào Mã Bắc

Sang. “Muốn chết!”

Mặt Mã Bắc Sang giật dữ một điểm mũi chân nhảy lên cao hơn một mét, hai chân chuyển động nhanh chóng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.