Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 201





Bạn thân cậu Hàn hoàn toàn ủng hộ!

Lúc này có một tên cậu ấm khác nhắc nhở nói: “Cậu Hàn, quan hệ của chồng Mục Thiên Lam và nhà họ Kim không tệ. Mấy ngày hôm trước cậu Hàn đánh cha mẹ của Mục Thiên Lam, chồng cô ta đã kêu nhà họ Kim đến đập Mặc Hào. Nếu anh ép buộc Mục Thiên Lam, có thể chồng cô ta sẽ trả thù anh đấy. “Sợ cái quái gì?” Trần Hiên ngạo nghễ nói: “Không biết khi bọn họ đập Mặc Hào bị bố tôi dùng mối quan hệ của mình đến bắt lại thì ra sao không? Nếu không phải do Kim Chí Nam quyên góp hơn ba mươi triệu để cấp trên cho cơ hội làm người thêm một lần nữa thì ông ta đã phải vào tù ngồi rồi.” “Bây giờ đi ra ngoài chắc chắn anh ta phải thành thật. Nếu còn dám gây sự rồi đi vào một lần nữa thì anh ta đừng hòng ra ngoài được.” “Hơn nữa, quan hệ bên phía ngoại cậu Hàn cũng tốt lắm nha. Nhà giàu lớn nhất Sơn Nam này, cho cái tên Kim Chí Nam mười ngàn lá gan thì ông ta cũng không dám đụng đến một sợi lông của cậu Hàn nữa"


Sau khi nghe anh ta nói như vậy, tất cả mọi người đều không còn băn khoăn gì nữa.

Hàn Thanh Văn lại lạnh lùng nói: “Một tên shipper, tôi muốn anh ta phải chết thì có hàng ngàn cách. Tôi ngủ với vợ anh ta đấy thì sao? Dám gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là lấy trứng chọi đá.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Kim Chí Nam gọi điện thoại cho Tiêu Thanh và nói đã xảy ra chuyện lớn nên cho người tới mời Tiêu Thanh đến nhà họ Kim. “Chuyện lớn gì làm ông lo lắng đến như vậy?” Vừa đến nhà họ Kim, Tiêu Thanh đã hỏi.

Kim Chí Nam vội nói lớn: “Mới vừa nãy, tôi đã nhận được thư mời của đại ca Châu Lâm Vũ của Thiên Hà, đại ca Cao Thái Khôn của Hải Châu, đại ca Hoắc Thiệu Đông của Vĩnh Châu, đại ca Khổng Hướng Hoa của Đăng Châu, đại ca Đổng Thiên Huân của Đông Châu. Năm vị đại ca tự tay viết thư mời nói tôi phải đến biệt thự trên núi Ngọa Long vào đúng bảy giờ tối nay để dự tiệc để bàn về những vấn đề làm giàu. “Tôi biết chắc chắn đây là Hồng Môn Yến, bọn họ sợ mình sẽ bị mất đi quyền lực nên muốn ép tôi giao ra quyền kinh doanh của Cổ Cảnh, đến lúc đó thế giới ngầm của Cổ Cảnh sẽ rơi vào tay bọn họ mất. Nếu tôi ngăn cản thì bọn họ sẽ kinh doanh lần nữa để tạo ra món lãi kếch xù “Nếu tôi không đi thì Châu Lâm Vũ sẽ nói tôi là kiêu căng, ngạo mạn, không nể mặt mũi của năm vị đại ca kia. Từ đó anh ta sẽ giật dây cho năm vị đại ca kia ra tay với tôi, khiến tai nạn ập đến với tôi. “Cho nên là giờ đi hay không đi thì đối với tôi mà nói đều là tai họa. Bởi vì em trai Châu Lâm Vũ là Chu Thành Minh bị tôi xử lý, còn có tên Hình Lâm kia cũng đã chết, chắc chắn là anh ta muốn trả thù tôi. Hồng Môn Yến lần này chắc chắn là do anh ta bày ra, mục đích là muốn tôi chết đây mà.” “Tôi đã cân nhắc rất lâu rồi, không có kế sách nào để đối phó cả, vì rơi vào đường cùng nên tôi chỉ có thể mời Hộ quốc chiến soái đến giúp tôi đánh bọn họ để cho bọn họ thành thật, xin Hộ quốc chiến soái nhất định phải giúp tôi.”


Nói đến đây, Kim Chí Nam quỳ xuống.

Nói đùa hay gì? Năm đại ca thế giới ngầm đều muốn nhằm vào một mình ông, chẳng khác nào như hổ rình mồi với ông. Vậy thì ông có thể không sợ sao?

Nếu việc này không được giải quyết thì ông sợ một ngày nào đó mình đang ngủ say thì sẽ có một đám người xông vào dẫm nát ông mất. “Ông cứ đứng lên trước đi đã.

Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Những người này đều không thể làm ăn phát đạt đúng không?” “Đúng vậy Hộ quốc chiến soái” Kim Chí Nam đứng dậy, ông gật đầu như giã tỏi: “Cổ Cảnh là nơi giàu có nhất trong sáu thành phố của Dương Đông. Trước giờ tôi cũng không cấm các cơ sở kinh doanh nên bọn họ đều kéo nhau qua đây, từ đó tranh thủ kiếm món lãi kếch xù, cướp mất việc kinh doanh của tôi. Thế nên tôi đã nói bên dưới cấm hết tất cả, không cho ai đến đây kiếm tiền nữa, vì thế nên đã chọc giận bọn họ "Nhưng mà thật ra bây giờ tôi là cáo mượn oai hùm cũng có thể kiềm chế bọn họ, khiến cho bọn họ không dám ra tay với tôi” “Nhưng lần này tôi đã bị nắm thóp rồi, lời nói dối về chỗ dựa vững chắc của tôi đã bị bại lộ. Bọn họ muốn diệt trừ tôi để chia nhau cái bánh Cổ Cảnh to bự này. Cho nên bây giờ tôi đang bị đặt trên lò nướng đây, ngoại trừ cậu thì không ai có thể cứu tôi nữa.”

Tiêu Thanh gật gật đầu, anh châm một điều thuốc rồi nói: “Tối nay tôi sẽ đi gặp bọn chúng với ông và diệt trừ hết bọn chúng.”


Kim Chí Nam mừng rỡ. “Có những lời này của Hộ quốc chiến soái thì tôi yên tâm rồi.”

Sáu giờ tối.

Tiêu Thanh gọi điện thoại cho Mục Thiên Lam: "Vợ à, ông Kim mời anh ở lại ăn cơm nên tối nay anh không về ăn cơm với em được nhé.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.