Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 210





Cảnh tượng này làm cho mọi người ở trong hội trường kinh ngạc rớt cả tròng mắt.

Người này chính là một con dã thú, con mẹ nó quá hung hãn rồi.

Đây chính là hơn ba mươi người bảo vệ được huấn luyện kỹ càng đó!

Vậy mà bị đánh loạn một trận làm ngã rạp xuống đất. Quả thực là quá mức khủng bố rồi. “Đi con mẹ nó!”

Tiêu Thanh cầm ghế đập về phía mấy người Mục Hải Long, Trần Hiên, Cao Dương, làm cho mấy người họ đều bị đánh ngã xuống đất, sau đó vừa xông về phía Hàn Thanh Văn đang ôm lấy Mục Thiên Lam, vừa hô lớn: “Thằng nhãi, cậu chết chắc rồi!”


Nhưng nhìn thấy Tiêu Thanh như mãnh hổ về tới, thân thể Hàn Thanh Văn run rẩy, cả lá gan cũng sắp nổ rồi.

Anh ta sợ hãi như sắp chết hét to.

Hơn ba người bảo tiêu đều bị đánh ngã xuống đất, anh ta có thể không sợ sao?

Thế nhưng mặc cho anh ta hò hét thế nào, cũng không thể làm Tiêu Thanh dừng lại.

Mắt nhìn thấy Tiêu Thanh càng ngày càng đến gần, anh ta bị dọa tới mức vội vàng đẩy Mục Thiên Lam ra ngoài, cong giò lên bỏ chạy.

Tiêu Thanh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Mục Thiên Lam, cùng lúc nắm lấy một cái ghế đẩu ném đi ra ngoài, đập trúng người Hàn Thanh Văn đang bỏ chạy làm ảnh ta ngã xuống đất. Sau đó mới ôm chặt Mục Thiên Lam, đau lòng nói: “Xin lỗi vợ, anh đến muộn, làm em phải chịu khổ rồi.” "Hu hu hu..."

Mục Thiên Lam vùi đầu trong ngực của Tiêu Thanh bắt đầu khóc: “Chồng, anh đến rồi à?”

Cho dù cô bị chuốc say nhiều như thế, đã say đến mức đầu óc quay cuồng nhưng cô vẫn biết là Tiêu Thanh đã đến, cứu cô ra khỏi bàn tay ác độc.

Giờ phút này cô vô cùng yên tâm, rất muốn khóc, cũng rất cảm động. “Đúng rồi vợ, anh đến rồi, em có ổn không?”

Tiêu Thanh dịu dàng vén sợi tóc dính trên trán của cô, cưng chiều giúp cô lau khô nước mắt.

Nhu tình vô hạn. “Em muốn về nhà, anh ôm em về nhà có được không?”


Mục Thiên Lam hoảng hốt hỏi. Cô sợ nếu trở về quá muộn sẽ không thể về được nữa. “Em ngồi đây một lát trước nhé, đợi anh xử lý những người đã bắt nạt em xong sẽ ôm em về nhà.

Tiêu Thanh vừa nói vừa kéo một cái ghế qua, dìu Mục Thiên Lam ngồi xuống. Sau đó tức giận đùng đùng xông về phía đã bị đập đến thất hôn bát đảo Hàn Thanh Văn. “Cậu muốn làm gì?” Hàn Thanh Văn kinh khủng hỏi. Tiêu Thanh một quyền đánh xuống mặt của Hàn

Thanh Văn. Máu tươi từ trong miệng bị anh ta phun ra ngoài, tiếng hét thê lương thảm thiết của anh ta cũng theo sau đó, khuôn mặt trong phút chốc sưng lên thành bánh bao, cả người nằm bò trên bàn. "Me oi!"

Những người có mặt tại hiện trường đều bị dọa ngu cả người.

Hàn Thanh Văn tức giận mà không thể làm được gì, hỗ to: “Tôi là con trai của người giàu nhất. Bố tôi có hơn năm triệu gia sản, nhà ngoại của tôi là hào môn lớn nhất ở thủ đô, cậu của tôi chính là Tư lệnh Chiến Bộ, cậu dám đánh tôi như vậy, cậu không sợ chết sao?”

Tiêu Thanh bóp chặt cổ anh ta, dữ tợn nói: “Cậu dám ức hiếp vợ tôi như vậy, bố cậu dù có là ông trời, tôi cũng sẽ bóp chết cậu.”

Nói xong, Tiêu Thanh nắm lấy một bình rượu vang, đập vỡ miệng bình, nhét thẳng vào miệng của Hàn Thanh Văn bắt đầu đổ rượu.

Uc uc!

Một nửa bị rót vào trong miệng, một nửa bị rớt ra ngoài.

Hàn Thanh Văn liều mạng vùng vẫy, nhưng bị Tiêu


Thanh đè lại, anh ta không cách nào tránh thoát ra được. “Anh điên rồi, thả cậu Hàn ra, anh mau buông cậu Hàn ra!"

Đám người Mục Hải Long, Trần Hiên, Cao Dương chạy đến, liều mạng kéo Tiêu Thanh ra. Nhưng Tiêu Thanh giống như một ngọn núi sừng sững, cho dù bọn họ dùng hết sức bình sinh cũng không thể kéo Tiêu Thanh ra nửa phân. “Cậu là tên chó săn, Thiên Lam bị bắt nạt cậu không giúp, lại đi giúp người ngoài, mau cút ra xa một chút cho tôi.”

Nói xong, anh rút ra một cái bình rỗng đập lên đầu của Mục Hải Long, máu tươi ngay tức khắc chảy ra. "Aaaaa..."

Mục Hải Long che đầu lùi về phía sau.

Ngay tiếp sau đó có tiếng “Bịch! Bịch! Bịch” vang lên.

Tiêu Thanh ném bát đĩa trên bàn lên người đám người Cao Dương và Trần Hiện đang lôi kéo anh, làm bọn họ bị đánh lui xuống.

Tiếp theo, lại cầm một bình rượu vang lên, đập vỡ cổ chai, nhét vào miệng Hàn Thanh Văn tiếp tục rót. “Đáng sợ! Thật là đáng sợ!” “Không phải anh ta chỉ là một tên shipper thôi sao, sao lại dám đối xử tàn nhẫn với cậu Hàn như vậy chứ?” "Ác ma, đây là chính là ác ma đến từ địa ngục! Chẳng lẽ anh ta không sợ bị trả thù sao?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.