Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 217





Ngô Tuệ Lan ngồi dưới đất, lúc này đang bị mười tên cao to vây quanh, đang run lẩy bẩy khóc thút thít. “Mấy vị đại ca à, có phải các người bắt nhầm người rồi không? Nhà của tôi thật sự rất nghèo, mấy người bắt tôi đi cũng không lấy được cái gì đâu. Cho nên thả tôi đi có được không?” "Ha ha

Một trận tiếng cười vang lên. “Dì Hai, bọn tôi bắt bà không phải là vì tiền. Dì cảm thấy bọn tôi rất thiếu tiền sao?” Nghe thế thân thể Ngô Tuệ Lan chấn động, theo bản năng quay đầu lại.

Lúc này chỉ thấy Mục Hải Long, Mục Hải Yến, Cao Dương, Trần Hiền. Bên cạnh còn có thanh niên cả nam lẫn nữ từ trên tầng lầu của nhà xưởng vứt bỏ này đi xuống. Sau đó bà giống như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra với bà.

Mấy người bọn họ chính là muốn lấy bà để dẫn Tiêu Thanh tới đây.


Sau đó sẽ trả thù Tiêu Thanh al “Dì Hai, có phải đi đang sợ đúng không?” Mục Hải

Long cười chế nhạo nói một câu.

Ngô Tuệ Lan nghe vậy thì quát lên với cậu ta: “Có phải là câu đúng không? Là cậu bảo mấy tiểu thiếu gia này đến bắt cóc tôi, sau đó dẫn Tiêu Thanh tới đây đúng không?”

Bà biết, ngày hôm qua Tiêu Thanh đã đắc tội mấy người đứng trước mặt này.

Trên đầu của mấy người bọn họ đều đeo băng gạc. “Là như vậy thì dì định làm gì đây?”

Mục Hải Long đắc ý cười nói: “Nói thật cho bà biết, bọn tôi không chỉ muốn bà dân tên tạo chủng Tiêu Thanh đến đây xử lý anh ta mà chúng tôi còn muốn bà đem tiện nhân Mục Thiên Làm dẫn tới đây, cậu Hàn có ý với cô ta, muốn đem cô ta lột thật sạch sẽ rồi giải quyết tại chỗ a!”

Ngô Tuệ Lan nghe thấy thế thì xông vào quyền đấm cước đá Mục Hải Long ngay lập tức. “Tên súc sinh nhà cậu, cậu làm sao có thể hư hỏng như vậy, làm sao có thể hư hỏng như vậy hả...

Muốn bà dẫn Tiêu Thanh tới rồi xử lý Tiêu Thanh thì bà ta không có ủa kiến gì.


Nhưng là bọn họ lại còn muốn bà ta dẫn cả Mục Thiên Lam tới đây xử lý ngay tại chỗ này thì bà ta tuyệt đối không thể nào đáp ứng được.

Bởi vì bà ta còn muốn đem cô gả cho con em quyền quý ở để độ, nếu như Mục Thiên Lam bị mấy người này động vào mà tên súc sinh Mục Hải Long này quay video lại, vậy thì sau này ngay cả một cơ hội bước vào hào môn Mục Thiên Lam cũng không có. “Mẹ nó!”

Mục Hải Long một cước đạp ngã Ngô Tuệ Lan, mở miệng quát: “Bà thành thật chút cho tôi. Làm theo yêu cầu của bọn tôi, dẫn Tiêu Thanh với Mục Thiên Lam tới đây. Nếu không bà sẽ không biết hậu quả của bà là gì đâu” “Tôi không làm đâu!”

Ngô Tuệ Lan cắn răng nói: “Tôi cảnh cáo mấy người, Thiên Lam nhà tôi là Mỹ nữ đẹp nhất phương Đông, tôi muốn gả con bé cho một đại nhân vật chiến thần hộ quốc.

Cho nên tôi không cho phép các người vấy bẩn con bé!” “Bà không dẫn đúng không?”

Hàn Thanh Văn lạnh lùng nói, từ bên hông của một tên cao to lấy ra một khẩu súng đè trên đầu Ngô Tuệ Lan. “Không nghe lời tôi sẽ cho bà một phát đạn!”

Thấy vậy thân thể Ngô Tuệ Lan run lên, gan đều bị dọa cho vỡ mất, kêu khóc nói: “Dẫn, tôi dẫn mà. Xin cậu lấy khẩu súng ra đi. Tôi sẽ gọi điện thoại gọi Tiêu Thanh và Thiên Lam tôi mà. Van cầu cậu đừng nổ súng. Ô ô ô

Bà ta thật sự sợ đầu của bà ta sẽ nhiều thêm một cái lỗ. “Cái này còn tạm được

Hàn Thanh Văn đem họng súng dời đi, nói: “Gọi điện thoại cho Mục Thiên Lam nói cho cô ta biết bà bị bắt cóc, bảo cô ta không được báo cảnh sát rồi gọi cho Tiêu Thanh bảo anh ta cầm năm trăm vạn tiền mặt đến đây cho tôi.” “Thuận tiện cảnh cáo hai người bọn họ, nếu như dám báo cảnh sát, bà sẽ phải chết thảm, có nghe thấy không?” "Nghe được nghe được rồi!”


Ngô Tuệ Lan gật đầu như giã tỏi. Lúc này lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho Mục Thiên Lam. "Mẹ, có phải giống Tiêu Thanh đã nói không? Cục dân chính không cho con và Tiêu Thanh ly hôn?” Mục Thiên Lam hỏi.

Ngô Tuệ Lan ô ổ khóc lên: "Con gái à, mẹ ra ngoài bị hai tên cướp bắt trói lại rồi, bọn họ yêu cầu tiền chuộc là năm trăm triệu, con với Tiêu Thanh mau cầm năm trăm vạn đến đây cứu mẹ đi. Nếu không bọn họ sẽ dùng một phát súng giết chết mẹ đấy. Mẹ sợ quá con gái à, con với Tiêu Thanh mau cầm tiền đến cứu mẹ đi!” “Cái gì!”

Mục Thiên Lam sợ ngây người. “Thật hay giả vậy mẹ. Mẹ đang bị bọn cướp trói lại sao?”

Mục Thiên Lam quả thực không thể tin vào tai của mình. “Chuyện này mẹ còn có thể lừa con hay sao?”

Ngô Tuệ Lan gào khóc: “Nhanh! Con với Tiêu Thanh nhanh lên, mang năm trăm vạn đến nhà xưởng bỏ hoang ở thành tây, lát nữa mẹ sẽ gửi định vị cho con, con tuyệt đối không được báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát bọn chúng sẽ nổ súng vào người mẹ đấy, con có nghe không?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.