Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 225





"Xin cảm ơn bà Hàn rất nhiều!”

Lý Nam Hương và Mục An Quốc cực kì kích động.

Hàn Quang Đông nói: “Biện pháp này là một biện pháp tốt, nhưng không thể thực hiện vội vàng được, trước tiên cứ để con cái của chúng ta chịu khổ ba đến năm ngày, chờ đến ba năm ngày sau mới áp dụng, sẽ không dễ dàng phát hiện ra đây chính là một âm mưu...

Năm ngày sau.

Đại học Hải Dương.

Lúc này cũng đã muộn học, Mục An Phong và mấy học sinh nam khác đang cười cười nói nói đi ra khỏi lớp học. “Mục An Phong, có thời gian ăn cùng tôi một bữa cơm không?”


Bên tại truyền tới một giọng nói.

Mục An Phong nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy một người con gái có dáng hình cực kì nóng bỏng đang mặc váy ngắn, bó sát vào người, áo thì hở rốn, mỉm cười nhìn về phía cậu ta.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mục An Phong đã choáng váng!

Đây không phải là chị khóa trên Chu Tú Nhã mà cậu ta đã thầm mến rất lâu đây sao?

Cô ta muốn mời cậu ta ăn cơm sao? “Trời ơi. An Phong, mùa xuân của cậu tới rồi!”

Mấy sinh viên nam la hét lên.

Phải biết, Chu Tú Nhã chính là hoa khôi, lại chủ động đi mời Mục An Phong ăn cơm, chắc chắc là có liên quan đến nhau!

Mục An Phong kích động muốn hỏng, cũng ngượng ngùng đỏ mặt, tiến lên cười hắc hắc hỏi: “Chị Chu, làm sao đột nhiên lại muốn mời em đi ăn cơm vậy?”

Chu Tú Nhã nói: “Tôi có một bài nhảy, vẫn còn đang thiếu một bạn nhảy phù hợp, cảm thấy cậu rất thích hợp, chị của cậu lại là mỹ nữ số một phương đông, nếu như có cậu là bạn nhảy của tôi. Nhất định có thể giúp cho phần trình diễn của tôi thành công hơn, không biết cậu có nguyện ý hay không?” “Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý!”

Mục An Phong gật đầu như giã tỏi.


Nói đùa, làm bạn nhảy cho cô ta, có thể ôm eo của cô ta, còn có thể dính sát vào người cô ta, thật là một chuyện quá may mắn. Cầu mong còn không được.

Nhưng mà rất nhanh sau đó cậu ta cũng xấu hổ cười nói: “Nhưng mà em không biết nhảy”

Chu Tú Nhã cười cười: “Không sao, rất đơn giản, tôi có thể dạy cho cậu, chúng ta cùng nhau luyện tập mấy ngày cậu chắc chắn sẽ biết.” “Mẹ nó!”

Có một cậu sinh viên nam kích động kêu lên: “Tập luyện mấy ngày, An Phong cậu quá sung sướng rồi!” Mục An Phong nghe thấy như vậy đã kích động, vội vàng nói: “Em đồng ý lời mời của chị. Đi ăn cơm cùng với chị.

Vừa nói xong, cậu ta gọi điện thoại cho Mục Thiên

Lam. “Chị, đêm nay em không thể trở về ăn cơm được, em muốn đi tập một bài nhảy. Đến lúc đó còn mời ba mẹ với anh rể đến xem em nhảy”

Nhưng mà cậu ta không biết, chuyến đi này lại khiến cho cậu ta rơi xuống vực sâu vạn trượng! “Ăn cơm tối thôi!”

Tiêu Thanh gào to một tiếng. ở phòng khách ba vợ cùng mẹ vợ còn có Mục Thiên

Lam đi tới. “An Phong đang ở đâu?”

Tiêu Thanh không nhìn thấy em vợ đâu thì hỏi.

Mục Thiên Lam mỉm cười nói: "Nói là tập luyện nhảy, mấy ngày nữa còn muốn mời chúng ta đi xem màn biểu diễn khiêu vũ kia.” “Phải không?”

Tiêu Thanh ngạc nhiên nói: “Em vợ đi đứng còn đong đưa giống như con vịt cũng có thể nhảy múa nữa sao?”


Phốc!

Mục Thiên Lam lập tức bị chọc cười.

Thực ra cô cũng rất nghi ngờ em trai của mình. Cậu ta có thể nhảy sao?

Ngô Tuệ Lan lại trừng mắt liếc qua. “Con thì biết cái gì? Dáng đi của An Phong, thích hợp nhất với điệu nhảy con chim cưỡi ngựa. Không hiểu thì đừng nói mò, cậu ngoài là một người đưa thức ăn thì cũng biết làm cơm. Làm sao An Phong lại không thể khiêu vũ được?” “Hắc hắc, đúng vậy!”

Tiêu Thanh cười cười, sau đó mọi người đều ngồi xuống ăn cơm. “Năm ngày nữa, chính là ngày con gái của chú cả con lấy chồng, năm đó bởi vì mẹ không mượn nhà mẹ đẻ ba mươi triệu, khiến cho nhà mẹ đẻ ghi hận trong lòng, về sau nhà mẹ đẻ gặp được quý nhân, công việc làm ăn ngày càng trở nên thuận lợi hơn. Sau đó cũng không chào đón mẹ, lúc mẹ trở về nhà mẹ đẻ bọn họ đều coi mẹ như không khí, khoảng chừng năm năm rồi mẹ cũng không dám trở về nhà ngoại.” “Cũng may con tiền đồ, được hộ quốc chiến soái yêu thích. Mặc dù thật đáng tiếc con không gả cho hộ quốc chiến soái, nhưng cũng làm cho nhà chũng ta có chút mặt mũi, cái này còn không phải do ông ngoại của con hôm nay gọi điện thoại đến bảo chúng ta trở về trước hai ngày sao!” “Cho nên con cũng sắp xếp công việc ở công ty một chút, ba ngày sau chúng ta cũng đi gặp ông ngoại con, còn phải ở lại ba ngày nữa.”

Ngô Tuệ Lan vừa ăn vừa nói. “Được mẹ.”

Mục Thiên Lam khẽ gật đầu.

Ngô Tuệ Lan lại nhìn về phía Tiêu Thanh: “Cậu đã kết hôn với Thiên Lam cho đến bây giờ, ngoại trừ Bội Dao, cũng chưa gặp qua người nhà ông ngoại Thiên Lam, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, tiền bán đất cậu vẫn còn chứ?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.