Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 237





"Hu hu."

Ngô Tuệ Lan hoảng sợ nói: “Con rể à, con còn có mặt mũi như thế, mượn mấy ngày đều được, còn cho thẻ đổ xăng, một đồng tiền cũng không cần phải trả cho người ta?" “Đúng thế.

Tiêu Thanh cười cười, gật đầu. "Ha ha."

Ngô Tuệ Lan chỉ cảm thấy cuối cùng sau bao nhiêu năm, rốt cuộc mình già rồi mà có mặt mũi, có thứ để khoe khoang với người nhà họ Ngô: “Nhìn đi. Mọi người nhìn đi, con rể của tôi có nhiều mối quan hệ ở tập đoàn Cửu Châu. Có thể mượn được cái xe sang trọng như vậy, còn cho không tiền xăng dầu, một đồng tiền cũng không cần phải bỏ ra, muốn mượn bao lâu liền mượn bấy lâu. Các người có thể mượn được chiếc xe nào giống như vậy không, cho dù các người có con rể lợi hại như thế nào cũng làm sao có thể mượn được xe của tập đoàn Cửu Châu?


Người nhà họ Ngô không phản bác được. Bọn họ thực sự không có cái năng lực này.

Lúc này bà Ngô đi tới, hỏi: “Trước kia cậu làm gì ở tập đoàn Cửu Châu? Làm sao mà quen biết được vị quản lí cao cấp kia? Làm sao mà người ta lại chiếu cố cậu như thế.”

Tiêu Thanh trợn mắt nói bậy: “Trước kia cháu đi khuẩn vác ở trong công trường của tập đoàn Cửu Châu, nhóm quản lí cấp cao bọn họ đến thị sát công trường thì bất ngờ gặp phải sự cố, có một tấm thép đứt dây cáp bị rơi xuống, thiếu chút nện vào ông ấy, lúc đáy cháu kịp thời chạy tới cứu được ông ấy, cho nên ông ấy có lòng cảm kích, cũng cất nhắc cháu hơn.” “Lúc đầu ông ấy còn định thăng chức cho cháu, nhưng lúc đó không kịp vì cháu vội kết hôn cùng Thiên Lam “Thì ra là thế.”

Lúc này mọi người mới hiểu rõ nguyên nhân.

Bà Ngô thưởng thức nói: “Việc này cháu làm rất tốt, xứng đáng được khen ngợi. Ngô Tuệ Lan thấy mẹ mình cao hứng, ba ta cũng vui vẻ. Nhưng rất nhanh liền tiếc hận nói: “Con rể à, con cứu được quản lí cao cấp của công ty họ, người ta muốn cho con thăng chức, làm sao con không tiếp tục làm nữa, sau khi kết hôn phải đi đưa thức ăn? Kiếm ít hơn bao nhiêu tiền đấy”

Tiêu Thanh cười khổ: “Sau khi kết hôn, mẹ muốn con ở nhà trông tất cả Nếu con làm việc trong công trường, suốt ngày đi sớm về trễ, con sẽ không có cách nào nấu cơm cho mọi người, cho nên mới chọn đi đưa thức ăn ngoài, công việc như thế sẽ thuận tiện để con làm việc nhà hơn.

Mục Thiên Lam nghe xong, hốc mắt cô đều đỏ ửng lên. Cô kéo cánh tay của Tiêu Thanh đau lòng nói: “Mẹ, Tiêu Thanh vì cái nhà này của chúng ta nỗ lực quá nhiều, anh ấy từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, nếu không hiện tại lương anh ấy không chỉ mấy triệu thôi đâu. Về sau mẹ đừng hơi một í lại mắng Tiêu Thanh được không?” “Không mắng nữa, không mắng nữa.

Mục An Minh chạy tới nói: "Người con trai vất vả chăm lo cho gia đình như thế, suốt ngày phải chịu mệt nhọc, đứa con rể mang lại thể diện cho bố mẹ như vậy, về sau bố mẹ không mắng con rể nữa."


Kỳ thật ông thật sự thích đứa con rể Tiêu Thanh này.

Chỉ là Ngô Tuệ Lan không thích anh ta, suốt ngày thổi gió bên tại ông, cho nên ông cũng không dám biểu hiện ra rằng mình thích đứa con rể Tiêu Thanh này. “Được rồi. Từ nay tôi không mắng nữa.

Ngô Tuệ Lan vừa cười vừa nói. “Hì hì…”

Mục Thiên Lam cười vui vẻ.

Cha mẹ tỏ thái độ sẽ không mắng chồng cô nữa, trong nội tâm của cô tràn đầy vui vẻ. Thấy được dáng vẻ thiên chân vô tà của Mục Thiên

Lam, Tiêu Thanh cao hứng từ tận trong đáy lòng.

Thật đúng phải cảm ơn tên thầy bói, nếu không phải do ông ta có lòng mai mối. Anh nào có người vợ vừa xinh đẹp lại tốt bụng như thế. “Chẳng qua là việc tình cờ đi bốc vác, đã cứu được quản lí cấp cao của tập đoàn Cửu Châu, được cho mượn chiếc xe sang trọng sang trọng, lại xứng đáng để cao hứng hay sao? Thế giới của người nghèo khó hiểu thật đấy

Bà hai cười nhạo nói, “Đúng vậy.

Bà cả cũng khinh bỉ: “Cuối cùng, cậu ta cũng chỉ là tên đi giao thức ăn mà thôi, có như vậy thôi mà có thể cao hứng, lại còn không biết ngại mà khoe khoang


Ban đầu Ngô Tuệ Lan thật sự rất vui vẻ, sau khi nghe thấy các chị dâu nói chuyện như thế." Sắc mặt của bà ta lập tức trở nên khó coi.

Lúc này bà Ngô mở miệng nói: “Được rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tuy cậu ta có nghèo một chút, nhưng bản tính vẫn rất tốt. Các cô các cậu cũng đừng bởi vì người ta nghèo mà chế giễu người ta, có ai mà chưa từng nghèo chứ?”

Năm đó tôi cùng ông ấy đem các cô các cậu nuôi lớn, cả ngày cơ cực bữa no bữa đói, vì kiếm tiền tạo điều kiện cho năm anh em trai gái các cô các cậu được đọc sách, được đi học, tôi và ông ấy còn từng đi móc phân cho người khác, có khác cái là có người giàu lên liền mất đi bản ngã của chính mình, tổ tiên của nhà giàu nhất cái nước này cũng xuất thân từ bần cùng, nghèo nàn mà thôi.

Bị bà Ngô nói như vậy, tất cả mọi người nhà họ Ngô liền im lặng. “Các con cũng đừng đứng bên ngoài nữa, tất cả đều đi vào cả đi.”

Bà Ngô nói với người một nhà Ngô Tuệ Lan.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.