Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 367





**********

Chương 367

Ba mươi tên mặc đồ đen đã dừng lại.

Mà ngay lúc này, ba mươi cảnh vệ cũng đã nhanh chóng tập hợp ở hai bên trái phải Tiêu Thanh, xếp thành hàng.

Họng súng đồng loạt hướng về những tên mặc đồ đen ở đối diện.



Một cảnh vệ quát lên: "Tụi mày không chạy nổi đâu, bỏ vũ khí xuống.

Đưa tay lên đầu, nếu không thần soái ra lệnh, một người tụi mày cũng không sống nổi!"

Đám người mặc đồ đen luống cuống, đồng loạt hỏi: " Làm sao bây giờ đại ca?"

Tên cầm đầu nghiến răng: "Mỗi lần hành động chúng ta đều đã tính đến trường hợp xấu nhất, dù có chết cũng không được phản bội lại tổ chức.


Liều mạng với bọn chúng!"

Vừa dứt lời, tên cầm đầu rút chốt lựu đạn, ném về phía Tiêu Thanh rồi bỏ chạy.

Tiêu Thanh ra lệnh: "Đánh, chỉ được đánh bị thương không được giết Anh nổ súng, bắn văng quả mìn trong tay tên cầm đầu "Pång.

" lên không trung.



Giây tiếp theo.

"Đùng đùng đùng.

.

.

Bang bang bang.

.



Tiếng súng dữ dội và tiếng sấm chớp đồng loạt vang lên.

Vài giây sau, tiếng súng ngừng lại.

Sấm chớp cũng không còn.

Ba mươi tên áo đen ngã xuống đất, bọn họ đều đã chết hoặc bị thương.



Tiêu Thanh vung tay: "Tiến lên!" Theo sau là đội cảnh vệ, bọn họ đi tới chỗ tên mặc đồ đen: "Chết đi!"

Gã áo đen bị bắn xuyên qua bả vai.

Nhưng hắn vẫn dùng miệng mở lựu đạn, ném về phía Tiêu Thanh và những người khác.

Một cảnh vệ đã nhảy lên hai mét, đá lựu đạn ra xa.


Lựu đạn phát nổ trên không trung.



Còn một cảnh vệ khác, giơ súng bắn xuyên qua bả vai một tên áo đen.

"Thật đáng sợ! Bọn họ được huấn luyện rất bài bản!"

Cả đám áo đen đều sợ ngây người.

Bọn chúng không thể tin được lính tuần lại có thể chiến đấu như thế này.

Đây chắc chắn là một đội lính đặc chủng.



Tiêu Thanh ra lệnh: "Khống chế toàn bộ những người còn sống!" Đội cảnh vệ tiến lên, nhanh chóng ghì chặt hai mươi tên áo đen không chết xuống mặt đất, hai tay vặn ra sau.

"Nói, ai sai tụi mày tới? Tụi mày định đi đâu? Trên mặt đất có bao nhiêu cơ quan, nói chi tiết chút, nếu không tạo bắn nát cái đầu chó của mày!" Tiêu Thanh quát.

"Ha ha ha" Tên cầm đầu cười phá lên.

"Gặp phải đảm lính đặc chủng được huấn luyện bài bản là do bọn tao xui xẻo.

Nhưng muốn mọi thông tin từ miệng của bọn tao, tụi mày không làm nổi đâu.

Vì bọn tao cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, là thành viên của tổ chức không sợ cái chết, từ khi gia nhập tổ chức, cái mạng này đã không còn là của bọn tao mà thuộc về tổ chức rồi, vậy nên.

.

.

"Pằng.

" Tiêu Thanh bắn anh ta bằng một phát súng duy nhất.

"Nếu không muốn chết thì trung thực một chút, nếu không, nó sẽ là gương của tụi mày!" Tiêu Thanh hét lên.

Anh không ngờ miệng của những tên áo đen này cứng đến vậy, như vậy vẫn không chịu hé răng nửa lời.




Nhưng chuyện khiến anh bất ngờ hơn đã xảy ra.



Một tên áo đen hét lên bằng tiếng Hàn: "Các anh em, chúng ta không thể phản bội lại tổ chức, cùng đại ca lên đường!" "Không hay rồi!" Tiêu Thanh nghe hiểu tiếng Hàn, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hét: "Bóp miệng tụi nó, đề phòng tụi nó cắn lưỡi tự tử.

"

Đội cảnh vệ lập tức hành động nhưng đã muộn rồi.

Những tên này đều đã ngậm độc trong miệng từ trước, bây bọn chúng cắn ra.

Khi đội cảnh vệ bóp miệng bọn họ, có tên đã bắt đầu chảy máu mũi.



Một cảnh vệ hét lên: "Không ổn rồi Thần soái, hình như trong miệng bọn chúng có độc, đã phát độc rồi!"

Tiêu Thanh nhìn kỹ hơn, đúng như dự đoán.

Đám người mặc đồ đen bắt đầu chảy máu đen ở mắt, mở khăn bịt mặt ra phát hiện khuôn mặt đều đã chuyển thành màu đen.

Tất cả đều đã trúng độc mà chết.

"Mẹ nó chứ!" Tiêu Thanh không nhịn được chửi thề.

"Những tên Hạ Quốc này thật sự rất khó chơi!"


.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.