Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 443



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Thanh xoa đầu cô, mỉm cười nói: "Em đừng buồn nữa, giao cho anh ba đi.

Em thích ăn quả óc chó, anh ba sẽ cho người mua quả óc chó quý nhất cho em ăn.


Nói xong, anh rút điện thoại ra gọi cho bộ phận tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu.


“Chuẩn bị cho tôi một túi quả óc chó cổ đưa đến nhà họ Tiêu, mỗi quả giả không dưới chín trăm triệu, giao trước tối mai.”
“Được chủ tịch, tôi sẽ đi làm ngay!"
Nghe điện thoại xong, Tiêu Thanh hỏi: “Em gái, ba anh ở nhà hay ở công ty?”
Tiêu Nguyệt vừa nghe, sắc mặt bằng thay đổi.

Lúc này, Tiểu Vũ cười to: “Ba anh không ở nhà cũng không ở công ty, mà là trong bệnh viện, đã trở thành người sống thực vật rồi!"

Âm!
Tiêu Thanh nghe như sét đánh ngang tai, cả người bằng lặng đi.

"Ba tôi thành người sống thực vật?” Anh không thể tin được đây lại là sự thật.


Một thời gian trước, ba anh còn đến Cổ Cảnh tham gia buổi đấu thầu của tập đoàn Cửu Châu, vô cùng khỏe mạnh, sao bây giờ lại bị nói đã trở thành người sống thực vật, anh căn bản khó có thể chấp nhận sự thật này.


“Đúng vậy.”
Tiêu Vũ cười nói: “May mà cấp cứu đúng lúc, còn giữ được mạng sống, không thì đã sớm đưa tang rồi.”
Khoé mắt Tiêu Thanh trùng xuống, anh nằm chặt tay, một cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực.


“Cũng không phải tôi làm ba anh thành người sống thực vật, anh nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
Tiêu Vũ rất khó chịu.


Tiêu Thanh nghiến răng nói: “Ai đã khiến ba tôi thành người sống thực vật?”
Tiêu Vũ đang định nói, thì Tiêu Mẫn nói trước: “Ba anh gấp rút trở về từ Cổ Cảnh trong đêm, lái xe không lâu thì va chạm với hàng rào bảo vệ, đâm nát đầu xe.

Ông ta đập đầu vào vô lăng và sau đó trở thành người sống thực vật.


“Nếu không phải gia đình nhà họ Tiêu chúng tôi bỏ ra hơn ba tỷ mới cứu được mạng sống cho ông ta, nếu không ông ta đã sớm mất mạng rồi.


"Anh phải cảm ơn gia đình nhà họ Tiêu mới đúng, còn nghĩ xấu cho gia đình họ Tiêu chúng tôi, lương tâm của anh để cho chó gặm rồi? "

Đây là lời nói của ông nội Tiêu Chính Thành lệnh cho người nhà họ Tiêu thống nhất dùng để che giấu sự thật của sự việc ấy.


Tiêu Thanh nghe vậy, không còn nghi ngờ gì
nữa.


Bởi vì vào ngày đấu thầu, ba anh đã lái xe vất vả đến Nghĩa Cảnh.

Sau khi dự hội thảo đấu thầu, ông ấy lại vội vàng trở về, bảo ông ấy qua đêm ở Cổ Cảnh, ông ấy sao lại không chịu ở lại, đáng nhẽ không nên chạy về.


Từ Cổ Cảnh đến Nghĩa Cảnh cũng mất vài giờ
lái xe.


Cho nên người lái kiệt sức, xảy ra tai nạn xe cộ.

Lời giải thích ấy cũng thật hợp lý.


"Đúng!”
Tiêu Hằng cũng trừng mắt nói: “Nếu không có nhà họ Tiêu cứu ba anh thì anh đã sớm trở về đưa tang rồi, ban đầu còn nằm chặt tay và nghĩ chúng tôi không có lương tâm sao.

Còn không mau quỳ xuống cảm ơn chúng tôi!”
“Tôi cảm ơn cái đầu anh ấy!”
Tiêu Thanh không thể nuốt nổi lời nói đó, đá
Tiêu Hằng ngã lăn trên đất.



"Mẹ nó! Mày muốn chết phải không “
Tất cả thế hệ sau của nhà họ Tiêu đều chửi
ầm lên.


Tiêu Thanh tức giận nói: “Người nhà họ Tiêu các người thật vô liêm sỉ.

Ức hiệp người quá đáng!”
"Ba tôi ở công ty nhà họ Tiêu, chỉ là một người quản lý của kho hàng nho nhỏ, mỗi tháng ông ấy lấy vài triệu tiền lương của gia đình nhà họ Tiêu, việc đấu thầu này vốn dĩ bố tôi không phải đi.

Hội nghị đấu thầu này căn bản ba tôi không nên tham gia, người phải đích thân tham gia chính là ba các anh!”
“Kết quả là ba của các anh không tin tưởng vào cuộc đấu thầu.

Ông ta không muốn tham gia vào cuộc đấu thầu, vì vậy đã coi ba tôi như một nô lệ, yêu cầu ba tôi đi gửi tài liệu và để ba tôi tham gia đấu thầu.”
“Nhân viên của công ty mấy người đều đã chết hết rồi sao? Tại sao lại để người phụ trách kho hàng đi?”
“Để ba tôi đi cũng được, ngay cả lái xe cũng không cử đi, lương tâm của ba các anh mất rồi phải không?"
"Chính ba tôi đã trúng thầu dự án hai mươi công trình xây dựng của tập đoàn Cửu Châu.

Gia




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.