Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 444



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thậm chí nghĩ cũng không muốn nghĩ về nó! Gia đình nhà họ Tiêu đã kiếm được một món hời lớn, ít nhất có thể kiếm từ hai mươi tư đến ba mươi tỷ, kết quả vì mấy tỷ tiền thuốc men mà anh phải cảm ơn nhà họ Tiêu, anh cảm ơn cái con khỉ ấy, coi như anh có lòng thương xót nên đã không cho nhà họ Tiêu một trận nhừ tử.


Tiểu Vũ nhảy dựng lên: "Nếu không có nền tảng vững chắc của nhà họ Tiêu chúng tôi thì ba anh không là cái thá gì cả, liệu ông ta có thể lấy những công trình thi công từ tập đoàn Cửu Châu không? Nhà họ Tiêu kiếm được bao nhiêu tiền có liên quan gì tới ba của anh sao.

Ông ta đã lãng phí của nhà họ Tiêu chúng tôi tận mất tỷ, tại sao lại phải biết ơn ông ta?"
Ban đầu Tiêu Thanh vốn đã rất tức giận.


Nghe những lời này của Tiểu Vũ, ngay lập tức nổi điên.


"Vài tỷ, một số tiền không nhỏ tôi sẽ hoàn trả cho nhà họ Tiêu.


Bây giờ đã là cuối năm, các công trình đã dừng, chờ đến đầu năm khi các công trình khởi công, tôi sẽ cho tập đoàn Cửu Châu, tìm một đơn vị thi công khác thay thế vị trí thi công của nhà họ Tiêu các anh."
"Anh thật không biết xấu hổ, các anh đừng nói kiếm mấy tỷ, ngay cả một xu tôi cũng không cho các anh kiếm!"
"Tiền của tôi thà dùng để nuôi chó còn hơn nuôi nhà họ Tiêu các anh một bầy sói ăn tươi nuốt sống người khác thật đáng khinh bỉ!"
Dứt lời, một tiếng cười to.


"Tôi không nghe nhầm đầu, anh muốn tập đoàn Cửu Châu thay thế vị trí thi công của nhà họ Tiêu, anh là cái quái gì vậy, anh có quyền này không?"Tiêu Mẫn cười đỏ mặt.


Xem ra thật không biết xấu hổ.

Tôi chưa bao giờ thấy chuyện trơ trẽn như vậy, anh ta thà nuôi chó, cũng không cho nhà họ Tiêu kiếm tiền, nhà họ Tiêu chúng ta kiếm tiền từ đứa con trai nghèo kiết xác và bị bỏ rơi này từ bao giờ vậy?" Tiêu Đình chua ngoa nói.


"Đúng vậy!" Tiêu Vũ lạnh lùng nói: "Tôi không muốn tự chuốc họa vào thân, lại dám ở trước mặt chúng tôi ngang nhiên giả bộ uy hiếp, anh có đủ tư cách uy hiếp trước mặt chúng tôi sao?"
Tiêu Hằng lại tức giận nói: "Bố anh sống ở nhà họ Tiêu.

Ông ấy đã tiêu tốn ít nhất ba tỷ tiền thuốc men, không phải anh nói sẽ chi trả sao? Ngay lập tức chi trả cho tôi, sau đó cút ra khỏi nhà họ Tiêu!"
Tiêu Thanh quát: "Gọi ông nội của các người ra đây, tôi sẽ thanh toán, còn về phần người nhà họ Tiêu, nếu không ba mặt một lời.

Các anh chưa
có tư cách làm cho tôi bước vào!"
Mọi người lại cười chế nhạo.


Tiêu Nguyệt kéo Tiêu Thanh.



"Anh ba, ông nội không có ở nhà, ông nội đang ở cùng chú ba trong bệnh viện, anh đừng cãi nhau với bọn họ.

Đến bệnh viện gặp ba anh đi."
Tiêu Thanh nghe vậy, khạc một bãi nước bọt.

"Ở bệnh viện nào, phòng bệnh nào?"
"Em sẽ dẫn anh đi."
Tiêu Nguyệt kéo Tiêu Thanh đi về phía bãi đỗ
xe.


Tiêu Đình tức giận nói: "Chiếc Audi Q3 của em, là chị không cho phép em lái, nếu không bố mẹ sẽ mua xe cho em sao? Cho nên em không được phép sử dụng chiếc xe mà chị đã đưa cho em.

Nếu không chị sẽ lấy lại chiếc xe mà em đang lái!"
Tiêu Đình và Tiêu Nguyệt.

Họ đều là con của chú thứ tư.


Tiêu Đình là con gái lớn, chú thứ tư đổi rất tốt với cô.


Còn Tiêu Nguyệt là con gái thứ hai.

Chú tư và cô tư muốn sinh một bé trai, kết quả lại sinh một cô con gái.

Cho nên thực sự ghét tiểu Nguyệt, vì thế trong thế hệ sau nhà họ Tiêu, ngoại từ Tiêu Thanh, thì Tiêu Nguyệt có địa vị kém nhất.



Chính vì vậy, trước đây khi Tiêu Nguyệt còn nhỏ không ai chơi cùng nên cô đã chơi với anh ba của mình Tiêu Thanh, vì I do này nên quan hệ giữa hai anh em khá tốt.


"Chị, đừng keo kiệt như vậy.”
Tiêu Nguyệt lép bép nói.


Tiêu Đình tức giận nói: "Đây không phải vấn đề bủn xỉn.

Đây là chị em đang xem thường đứa con trai nghèo kiết xác và bị bỏ rơi này, em hiểu không?"
Tiêu Nguyệt đang định nói gì, Tiêu Thanh đã ngăn cô lại, nói: "Chúng ta đi taxi đi, đừng phá xe của chị em.

Hôm nào anh ba cho người mua một chiếc xe thể thao
Tiêu Nguyệt đương nhiên nghĩ Tiêu Thanh đang an ủi mình, liền cười nói không sao, cùng Tiêu Thanh đi ra cổng.


"Nếu anh ta đủ khả năng mua một chiếc siêu xe, tôi thậm chí có thể mua một hòn đảo để xây dựng một quốc gia!"
Tiêu Vũ nghe mà buồn nôn.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.