Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 601





**********
Chương 601
Thẩm Thị Đông mỉm cười, dẫn Tiêu Thanh và Thẩm Thị Thu Mai đi về phía sảnh chính trong tử hợp viện.

Lúc này, trong sảnh chính.

Ông cụ Thẩm, vợ chồng ông cả nhà họ Thẩm Thẩm Văn Hạ, vợ chồng ông hai nhà họ Thẩm Thẩm Thư Sơn, vợ chồng ông năm nhà họ Thẩm Thẩm Văn Hòa, vợ chồng ông sáu nhà họ Thẩm Thẩm Văn Độ, còn có mười mấy anh chị em họ của Tiêu Thanh, tất cả đều tập trung ở trong này.

Ông cụ Thẩm là Thẩm Văn Đại có tổng cộng năm người con trai, hai người con gái.

Mẹ của Tiêu Thanh xếp thứ tư, Thẩm Thị Đông đứng thứ bảy.

Thẩm Văn Đại có hai bà vợ.


Thẩm Văn Hạ, Thẩm Thị Thu, Thẩm Thị Đông, ba người là con của vợ cả sinh.

Những người khác là con của vợ hai.

Bà cả đã qua đời, bà hai vẫn còn sống, lúc này cũng đang ngồi ở sảnh lớn.

Không phải bọn họ đang đợi gặp Tiêu Thanh, mà là đang đợi Đỗ Thiên Sinh của Bắc Thanh Vương đến thăm nhà họ Thẩm.

“Thưa cụ, bà Đông dẫn theo cô Thu Mai và anh trai của cô Thu Mai tới rồi.”
Quản gia tiến vào sảnh lớn báo cáo “Để bọn họ vào đi.” Thẩm Văn Đại thản nhiên nói.

“Vâng thưa cụ.”
Ngay sau đó, ba người Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai, Tiêu Thanh bước vào trong sảnh chính.

“Đây chính là đứa con hoang do Thu sinh ra à?”
Nghe được lời này, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung ở trên người của Tiêu Thanh.

Thẩm Thị Thu Mai thì bọn họ đều không xa lạ, còn Tiêu Thanh đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Vì vậy bọn họ tương đối hiếu kỳ, liếc mắt nhìn anh thêm vài cái.

“Vừa nhìn đã biết cậu em họ hoang này là người sống ở tầng trung hạ lưu của xã hội rồi, không ở cùng một đẳng cấp với chúng ta.

Có một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi đầy vẻ khinh thường nói.

Ánh mắt của những người khác cũng rời khỏi trên người Tiêu Thanh, dáng vẻ coi thường.


“Cụ, bà cụ” “Ông ngoại, bà ngoại.

Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai rất biết quy củ, mở miệng chào hỏi.

Tiêu Thanh đứng ở một bên, mang theo dáng vẻ không coi ai ra gì.

“Hỗn xược.” Có một người anh họ của Tiêu Thanh đứng dậy, quát lớn: “Nhìn thấy ông ngoại bà ngoại của cậu còn không chào hỏi, cậu có biết lễ phép không vậy? Có gia giáo không thế?”
Tiêu Thanh cười với Thẩm Thị Đông, không tranh cãi với người của nhà họ Thẩm, vì thế lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ trước lời này.

“Tiêu Thanh, chào hỏi ông ngoại bà ngoại của con một tiếng đi.

Thẩm Thị Đông thấp giọng nói.

Tiêu Thanh nở nụ cười, thản nhiên nói: “Hôm nay không phải con đến để nhận người thân, cho nên không gọi đâu ạ.”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, lập tức khiến cho tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều bất mãn.

Bà cụ càng tức giận vỗ bàn một cái đứng dậy, nói: “Cái đứa con hoang này, có nhận cậu hay không là chuyện của nhà họ Thẩm chúng tôi, cậu đã đến nhà họ Thẩm thì cậu phải làm hết cấp bậc lễ nghĩa, không phải cậu không gọi thì có thể không cần gọi “Đúng vậy!” Một người thanh niên đi đến trước mặt Tiêu Thanh, cười lạnh nói: “Đừng giả vờ thanh cao nữa em họ hoang.

Nếu không phải cậu đến nhận người thân, vậy cậu chạy đến nhà họ Thẩm làm gì chứ?” “Theo tôi thấy, nếu ông nội gọi cậu một tiếng cháu ngoại, cậu cũng có thể quỳ xuống liếm giày cho ông nội rồi.”
Tiêu Thanh nhịn không được nói: “Đừng dùng ánh mắt tiểu nhân bỉ ổi của anh để nhìn tôi.

Nếu không phải ông nội của anh bảo Thu Mại nhất định phải đưa tôi đến nhà họ Thẩm, cho dù các người có mời tôi đến, tôi cũng không hiếm lạ mà đến đâu.”
Nói xong, Tiêu Thanh xoay người rời đi.

Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa.

Nhà họ Thẩm cư xử như vậy khiến anh vô cùng khó chịu, so với nhà họ Tiêu càng làm cho anh đợi không nổi nữa, “Phản rồi, Trời ại ở trong nhà họ Thẩm lại vẫn còn hỗn láo như vậy.


Ngăn nó lại cho tôi, cho nó biết tay một chút.

Ông hai Thẩm Thẩm Thư Sơn vỗ bàn tức giận nói.

Rất nhanh sau đó mười mấy vãn bối của nhà họ Thẩm đã chặn lại đường đi của Tiêu Thanh.

“Đồ con hoang, cậu quả ngông cuồng rồi.

Có tin tôi đánh cậu không?” Anh họ hai Thẩm Văn Chí khiêu khích nói.

Tiêu Thanh híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Có gan thì anh lặp lại một lần nữa xem.”
Thẩm Văn Chí nhếch miệng cười một tiếng: “Đồ con hoang, cậu không thoải mái à.

Muốn đánh tôi sao?” “Anh muốn chết!”
Tiêu Thanh phun ra ba chữ từ trong kẽ răng, đang muốn ra tay, Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai một trái một phải đã vội vàng kéo Tiêu Thanh lại.

“Các anh em họ, đừng bắt nạt anh trai của em có được không?” Thẩm Thị Thu Mai khổ sở van nài, vô cùng đau lòng cho anh trai của mình.

Anh họ cả Thẩm Văn Tiêu nói: “Ai bảo cậu ta ngông cuồng ở nhà họ Thẩm.

Cậu ta không ngông cuồng, thành thật làm một đứa cháu trai, chúng tôi sẽ dùng thái độ này để đối xử với cậu ta sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.