Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 689





**********
"Láo xược!"
Long Tiểu Thiên quát nói: "Dám nói chuyện như thế này với bố của tao, mày không sợ chết sao?" "Nếu sợ chết thì tôi sẽ không tới." Tiêu Thanh nói.

Khóe mắt Long Nguyên Trì giật giật, một bàn tay cách không trung đánh ra.

Ầm ầm ầm!
Một đạo chưởng ấn to lớn nghiền nát hư không, bắn ra giống như một viên đạn pháo với tốc độ vô cùng nhanh khiến người khó phản ứng kịp.

Tiêu Thanh vừa tụ khí thành cương bảo vệ thân thể, chưởng ấn đã đánh vào trên cương khí đó anh phóng ra khiến cương khí nghiền nát và bắn phá lên ngực của anh.

Phịch!
Tiêu Thanh như bị mãnh thú đụng trúng, bay ngược ra sau, đập xuống mặt đất.


Phun ra một ngụm máu...!"Ha ha!"
Có tiếng cười từ trên xuống dưới nhà họ Long.

"Vù vù vù...!
Con người Thẩm Thị Thu và hai người còn lại sắp nứt ra, muốn chạy tới, lại không đứng dậy được bị người khác đè lại, muốn hét lên, miệng lại bị bịt kín, đau khổ đến tột cùng!
Khụ khụ...!
Tiêu Thanh họ ra vài ngụm máu, ôm ngực đứng lên.

"Việc người nào làm, người ấy chịu, thả bố mẹ và bố vợ của tôi ra, muốn xử lý tôi như thế nào, ông cứ tùy ý làm, bọn họ vô tội, các ngươi đối với tôi căm giận.

Đừng trút giận lên người họ." "Cậu có điều kiện thương lượng với tôi sao?"
Long Nguyên Trì lạnh lùng nhìn Tiêu Thanh nói: "Quỳ xuống nói chuyện với tôi." "Tôi là người cứng rắn, không học được kh lưng, chứ đừng nói là quỳ gối."
Tiêu Thanh lạnh lùng đáp lại.

"Thì sao?"
Long Nguyên Trì cười lạnh một tiếng: "Cho bố mẹ và bố vợ cậu ta chịu chút đau khổ xem xem." "Được đấy!"
Long Tiểu Thiên tụ khí thành đạo.

"Ông muốn làm cái gì?"
Tiêu Thanh tức giận hét lên.

"Tôi muốn làm cho thịt của bố mẹ cậu tách rời từng miếng một "
Long Tiểu Thiên vừa nói vừa chém đạo trên cánh tay Tiêu Vĩnh Nhã, máu tươi ngay lập tức chảy ra.

"Mẹ mày!"
Tiêu Thanh khàn giọng gào và xông lên.

Long Nguyên Trì lại ra tay lần nữa.

Đánh Tiêu Thanh bay ra ngoài.


Một tràng cười ầm lên.

"Có quỳ hay không!"
Long Tiểu Thiên quát nói: "Không quỳ xuống, tôi sẽ tách rời thịt của mẹ cậu xuống!" Vừa nói, ông ta vừa đưa đao đến trước mặt Thẩm Thị
Thu.

"Quỳ! Chẳng lẽ tôi không thể quỳ xuống sao?"
Tiêu Thanh cực kỳ tức giận, để tránh cho mẹ mình đau khổ, anh đã buông bỏ tôn nghiêm và thái độ, quỳ xuống trước mặt Long Nguyên Trì.

"Ha ha!"
Người nhà họ Long thoải mái cười to.

Mặt Tiêu Thanh tràn đầy thù hận.

Anh cực kỳ giận dữ.

"Sự đời thay đổi chưa biết trước được điều gì, có dũng khí hôm nay giết chết tôi đi, nếu không có một ngày, tôi sẽ khiến các người quỳ dưới chân của tôi!" "Hừ!"
Long Nguyên Trì khinh thường hừ lạnh, hờ hững nói: "Nếu muốn trả thù cậu ta như vậy thì cứ việc đi trả thù, nếu cậu dám ra tay, tôi giết chết cậu, giết chết bố mẹ cậu "Được đấy bố."
Long Tiểu Thiên và Long Tiểu Sơn cầm đao đi về phía
Tiêu Thanh.

"Thằng nhóc.

Bảo ứng của cậu tới rồi!" Giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống.

Hai anh em chém xuống thân thể của Tiêu Thanh một cách hung ác.

Xoet!
Máu bắn tung tóe, da thịt lẫn lộn với máu, hàng loạt vết đạo, xuất hiện ở mặt sau lưng Tiêu Thanh ngay lập tức, trong nháy mắt, Tiêu Thanh đã bị chém thành một người toàn máu là máu.


Anh nghiến răng không phản kháng, không muốn làm tổn thương bố mẹ mình.

"Hu hu..."
Trái tim ba người bị bịt miệng đều vỡ vụn.

Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.

"Không được chém chồng của tôi! Các người không được chém chồng của tôi!" Bất ngờ chính là Mục Thiên Lam, cô hoảng hốt lo sợ chạy đến, dùng thân thể của bản thân che chở, bảo vệ cho
Tiêu Thanh.

"Vợ à! Sao em lại tới đây? Mau đi khỏi đây! Nguy hiểm lắm!"
Con người Tiêu Thanh sắp nứt ra rồi.

Bởi vì, hai anh em Long Tiểu Sơn và Long Tiểu Thiên, một người dùng đao chém thân thể phía trước của anh, còn người kia chém thân thể sau lưng của anh.

Mà lúc này, Mục Thiên Lam dùng thân thể của bản thân để bảo vệ phía sau lưng anh.

Anh nhờ ánh sáng nhìn được đến, Long Tiểu Thiên đao giơ lên cao đã sắp rơi xuống.

Một khi nó rơi xuống thì sẽ chém đạo vào Mục Thiên
Lam.

Anh dù có xương sắt thì một đạo này hạ xuống cũng sẽ chém đến tận xương của anh, Mục Thiên Lam chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu bị chém trúng, nhất định sẽ cô bị chém làm hai đoạn "Em sẽ không đi đâu, em không thể chịu được việc anh bị người khác chém, em cảm thấy đau lòng lắm, hu hu..." Mục Thiên Lam vừa khóc vừa nói, chết cũng ôm Tiêu Thanh từ phía sau, quyết tâm muốn được sống chết cùng anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.