Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 729





**********
Chương 729
Mọi người quay lại nhìn.

Chỉ thấy Jeffrey trên người mặc âu phục lịch thiệp cùng nhóm thương nhân có tiếng khắp cả nước từ khu tầng làm việc đi ra.

Trong đám nhân vật có máu mặt này, có một nhóm các ông chủ đến từ các công ty nổi tiếng trong nước, mọi người đang nói cười rôm rả, chậm rãi bước đến.

Kate coi như là lợi hại.


Thời điểm ở trước mặt bố mình thì anh ta cũng không dám hành động lỗ mãng.

Vì thế anh ta vội vàng xua tay, ra hiệu nhóm vệ sĩ đừng động thủ.

Sau đó còn giả vờ nhìn sang Tiêu Thanh nói: “Coi như anh may mắn, vừa hay tới lúc bố tôi xuất hiện nếu không giờ phút này anh đã bị đánh thành chó ở trên đất mà lăn lộn rên la!”
Tiêu Thanh âm trầm lạnh lùng nói: “Là cậu may mắn mới đúng, nếu không cậu đã nằm trên đất khóc lóc rồi.

“Anh, mẹ nó...”
Kate không nói nên lời.

Đưa tay chỉ vào Phương Vũ Hàm hỏi: “Long Quốc các người, sao lại khoác lác ba hoa như vậy?”
Phương Vũ Hàm nói: “Kate, anh hiểu lầm rồi, Long Quốc chúng tôi hầu hết mọi người đều không có giả dối như thế, anh hôm nay không may mắn mới gặp phải cái tên xấu xa khoác lác này, chỉ cần đánh anh ta thành phố nhân thì không có ai dám ở trước mặt anh ba hoa nữa” “Tôi hiểu rồi”
Kate gật gật đầu: “Tôi sẽ cho người giám sát anh ta, chờ anh ta đi ra ngoài thì đánh anh ta thành phế vật.

Về sau anh ta cũng không thể ở trước mặt tôi mà giả tạo nữa rồi.”
Dứt lời, anh ta sắp xếp mấy vệ sĩ theo dõi giám sát Tiêu Thanh, sau đó nghênh ngang rời đi.

Phương Vũ Hàm đắc ý cười nói: “Chờ lễ khánh thành kết thúc rồi bị đánh thành kẻ tàn phế đi!” Nói xong, cô ta cũng không còn hơn thua với Tiêu Thanh nữa rồi cùng với đám người Phương gia và Hoắc gia tìm chỗ ngồi xuống, đám người của Tiêu Thanh cũng theo đó mà yên vị.

Không bao lâu sau, Jeffrey bước lên lễ đài cầm microphone, nhìn mấy ngàn khách mời ở đây mặt mày hơn hở dùng giọng phổ thông chưa đạt tiêu chuẩn nói.


Diễn thuyết tầm nửa tiếng.

Ông ta tuyên bố: “Nghi thức cắt băng chuẩn bị bắt đầu, hãy cho chúng tôi một tràng pháo tay nhiệt liệt, xin mời tám vị khách quý Hoắc gia lên khán đài cắt băng!”
Bộp bộp bộp
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đám người nhà họ Hoắc không ngừng kích động.

“Ông cụ thật là uy danh!” “Có thể cùng những nhân vật lớn này cùng nhau cắt băng, quả thực là vinh hạnh của ông rồi!” “Ở trong những nhân vật lớn này.

Ông cụ chính là người nghèo nhất, nếu không phải Vũ Hàm có mặt mũi, ông cụ sao có thể tham gia lễ cắt băng long trọng như vậy!”
Dưới tiếng nói sôi nổi của các cuộc bàn luận, tám vị khách quý bước lên lễ đài, một dải vải đỏ buộc chín đóa hoa hồng lớn được tám người này mở ra.

Lúc này Jeffrey mặt mày hớn hở tiếp tục nói: “Tổng cộng có chín đóa hoa, cần chín người cắt băng.

Vẫn còn thiếu một người, mà người này đứng ở vị trí trung tâm cắt băng, cũng là vị khách quý tôi cực kỳ kính trọng.

“Bởi vì cái mạng này của tôi, là được ngài ấy cứ, nếu như không có ngài ấy sẽ không có Jeffrey tôi của ngày hôm nay, tôi đặc biệt biết ơn ngày ấy, hôm nay cũng mời anh ấy tới hội trường này” “Cho nên chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để mời ân nhân của tôi lên bục, đứng ở giữa nhất cắt băng!”
Bộp bộp bộp!
Tiếng vỗ tay như sấm.


“Ai là ân nhân của ông Jeffrey?” “Vị khách quý quan trọng nhất đó ở đâu vậy?”
Dưới tiếng bàn tán nghị luận nghi ngờ của mọi người, Tiêu Thanh chậm rãi nắm lấy tay Mục Thiên Lam chậm rãi đứng dậy, nắm tay của cô thẳng hướng thảm đỏ lễ đài ngẩng cao đầu mà bước lên.

“Mọi người nhìn xem!.

Ân nhân của ông Jeffrey là anh ta sao?”
Có người chỉ vào Tiêu Thanh kêu lên.

Lập tức ánh mắt mọi người đều dồn lại nhìn chằm chằm lên người Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam.

Rất nhanh tiếng nghị luận cũng theo đó mà vang lên.

“Ah, đây không phải là mỹ nhân số một phương Đông Mục Thiên Lam sao? Chồng cô ấy là ân nhân của ông Jeffrey?" “Không thể nào chồng cô ấy nếu thật sự là ân nhân của ông Jeffrey, vậy thì sao tập đoàn Cửu Châu lại gặp phải vấn đề về tiền bạc rồi bị Long gia mua lại chứ?”
Rất nhiều người đang châu đầu ghé tai lại, nghị luận ầm ĩ.

Kinh ngạc có, Nghi ngờ có, hoài nghi có, ghen tị có, các loại ánh mắt phức tạp đủ cả, đều là tụ tập trên người hai người bọn họ “Tiêu Thanh, anh...!là ân nhân của ông Jeffrey, là thật hay giả thế?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.