Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 730





**********
Chương 730
Bị những ánh nhìn phức tạp này chĩa vào, Mục Thiên
Lam không được tự nhiên, có chút hốt hoảng mà hỏi.

Cô sợ Tiêu Thanh thực sự không phải, đến lúc đó nước bọt nói về họ chắc đủ làm cho cô cùng Tiêu Thanh chết chìm.

“Là sự thật.

Tiêu Thanh nhìn cô cười một tiếng: “anh là ân nhân của ông Jeffrey “Thật sao?”

Mục Thiên Lam kích động.

“Đương nhiên là thật rồi”
Tiêu Thanh kéo tay cô, vừa đi vừa nói: “Thương Mại Thiên Lam chẳng phải do vật liệu thép tích trữ rất nhiều hàng.

Bởi vì bị chèn ép mà không bán được sao?” “Anh sẽ đưa vợ đi làm quen với Jeffrey, để ông ấy giúp vợ xử lý tồn kho của những vật liệu thép kia.

Bản chúng ra nước ngoài phục hồi hoạt động của Thương Mại Thiên Lam” “Ừm, ừm!”
Mục Thiên Lam vô cùng vui mừng, vừa kích động, vừa khẩn trương.

Gắt gao ôm lấy cánh tay Tiêu Thanh, cùng anh một đường bước lên thảm đỏ.

“Trời, mọi người nhìn xem, vậy mà lại là cái tên Tiêu Thanh này!”
Lúc này ở chỗ Phương Vũ Hàm có người kinh ngạc kêu lên.

Trên từng người trong bọn họ sắc mặt đều kinh hãi.

“Quá tốt rồi!” Hoắc Tử Hoa ngược lại là kích động ra mặt: “Anh cả là ân nhân của ông Jeffrey vậy mình cùng Thu Mai sẽ có hi vọng ở bên nhau rồi!”
Lời này bị Phương Vũ Hàm nghe được, lập tức bất mãn nói: “Tử Hoa, anh đừng có nằm mơ, nếu là anh ta là ân nhân của ông Jeffrey, vậy Kate làm sao lại không biết anh ta?" “Vậy cô giải thích xem anh cả tôi vì cớ gì lại bước lên bục được?” Hoắc Tử Hoa hỏi lại.


Phương Vũ Hàm khẽ nói: “Tôi thực sự hoài nghi, tập đoàn Cửu Châu đổi chủ anh ta nhận phải đả kích quá lớn nhất thời biến thành người điên, cho nên mới ở thời điểm này dám chạy lên trên bục tham gia náo nhiệt.

Mấy người đợi nhìn xem lúc anh ta bị đuổi xuống đi” “Có đạo lý!”
Người của Phương gia cùng Hoắc gia đều đồng ý với cách nghĩ của Phương Vũ Hàm.

Bởi vì bọn họ cảm thấy nếu Tiêu Thanh là ân nhân của ông Jeffrey Kate nhất định sẽ quen biết anh ta.

Nhưng mà Kate cũng không nhận ra Tiêu Thanh.

Cho nên đều không tin Tiêu Thanh là ân nhân của Jeffrey!
Mà lúc này trên hàng ngàn ảnh mắt đang chăm chú nhìn theo, Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam tay nắm tay bước lên lễ đài.

Hoắc Đức Tài thấy thế liền chạy đến trước mặt Tiêu Thanh tức giận nói: “Cậu đúng là điên không nhẹ đó, còn không mau bước xuống đi, đây là nơi cậu có thể bước lên sao?”
Nghe vậy Jeffrey nhướng mày tiến lên hỏi: “Cụ Hoắc, thế này là đang làm gì?"
Hoắc Đức Tài cười hề hề giải thích: “Ông Jeffrey tên nhóc này thật biết nói dối, hôm qua ở nhà tôi giả bộ các kiểu.

Bây giờ lại giả vờ là ân nhân của ông, tôi là muốn đuổi cái tên này đi.

Nói xong ông ta đang muốn xua đuổi Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam.


“Khốn kiếp!”
Jeffrey quát một tiếng túm lấy cổ áo ông ta, tức giận nói: “Ngài Tiêu đây chính là ân nhân của tôi, ông dám đuổi ân nhân của tôi xuống bục, lá gan ông cũng lớn quá đấy, có biết hay không tôi để cho ông đến cắt băng chính là nể mặt ngài Tiêu? Nếu không một nhân vật thấp kém như ông có tư cách tham gia cắt băng khánh thành sao?” “Cái gì!”
Hoắc Đức Tài kinh ngạc đến ngây người!
Hoắc gia cùng người của Phương gia cũng sợ ngây người!
Mà Phương Vũ Hàm liền ngồi sụp xuống mặt đất sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Thật sự muốn hoài nghi nhân sinh!
Mà lúc này, Tiêu Thanh đang nhìn về phía Hoắc Đức Tài ý cười ngạo nghễ nói: “Hôm qua tôi đã nói rồi, ông có thể được mời tham gia cắt băng khánh thành là bởi vì Jeffrey nể mặt tôi, ông còn không tin hiện tại đã tin chưa?” “Tôi tôi tôi..”
Hoắc Đức Tài toàn thân đều đang run rẩy, đến nói cũng nói không nên lời.

“Hừ!”
Jeffrey phẫn nộ đẩy Hoắc Đức Tài đẩy xuống lễ đài.

“Ông đắc tội với ân nhân của tôi, không cần ông cắt băng nữa!”
Sau đó ông ta cười ha hả vươn tay với Mục Thiên Lam: “Cô Mục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu hôm nay được gặp mặt, quả nhiên không hổ là mỹ nhân số một phương Đông thực sự rất xinh đẹp, ân nhân có thể cưới được cô Mục xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của ân nhân, không biết cô Mục có thể nể mặt, thay thế Hoắc Đức Tài giúp tôi cắt băng không?”
Mục Thiên Lam được ông ta nhiệt tình như vậy, khiến cô có hơi sợ hãi, cô đưa tay ra, bắt tay với Jeffrey, lễ phép nói: “Ông Jeffrey khách khí rồi, có thể cắt băng giúp ông Jeffrey, là vinh hạnh của tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.