Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 744





Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
“Thổi cái đầu anh!”
Nhậm Thiếu Bân hất máy đo nồng độ cồn xuống đất, đôi tay chống hông nói: “Rượu tôi uống từ tối hôm qua, hiện tại tôi đã tỉnh rượu rồi, trong miệng có chút mùi rượu không được sao?”
Cảnh sát giao thông đáp: “Mùi rượu của cậu nồng nặc như thế, tôi nghiêm trọng hoài nghi cậu, lái xe trong lúc say rượu rồi dẫn đến tai nạn.

Mau phối hợp tôi kiểm tra.

Nhóm người Nhậm Thiếu Bân, không những không phối hợp còn la lối mắng chửi nữa.

Trịnh Phi cũng giả tạo nói: “Bạn trai tôi, và cả nhóm bạn này, đều đến từ Sơn Nam, có hậu thuẫn lớn mạnh chống lưng.

Đặc biệt là bạn trai tôi, các anh vốn không dám xúc phạm đến, vì thế nhanh chóng tránh đi cho tôi, bằng không đừng trách sao bạn trai tôi phá toang công việc của các anh”

Cảnh sát giao thông nói: “Cho dù có hậu thuẫn thế nào thì cũng phải tuân theo luật giao thông, các cô cậu say rượu lái xe gây ra tai nạn, thì cũng phải chịu hình phạt từ pháp luật, hy vọng các cô cậu có thể phối hợp, bằng không tình tiết sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Mẹ nó!”
Nhậm Thiếu Bân nổi giận nói: “Tôi say rượu rồi lái xe đó thì sao? Muốn bắt tôi cũng được, tôi cũng muốn xem thử, các anh có thể bắt tôi ngồi tù được hay không!”
Nói đến đây, cậu ta hét lớn: “Dù gì cũng xảy ra chuyện rồi, đánh chết con tiện nhân hại cậu đây bị tông đuôi đây.

trước, cậu đây không sợ gây lớn chuyện, chỉ e là chuyện không đủ lớn, tất cả đều xông lên cho tôi, trời sập xuống có cậu đây chống đỡ!"
Lời nói vừa dứt.

Trịnh Phi bổ nhào đến Mục Thiên Lam đầu tiên,
Tiếp theo đó.

Mười mấy thanh niên nam nữ, toàn bộ đều xông thẳng đến Mục Thiên Lam.

Vài cảnh sát giao thông có cản cũng không cản nổi.

Thoáng chốc thì Mục Thiên Lam bị ẩn xuống đất, bị mấy thanh niên nam nữ đó tay đấm chân đạp liên tục.

"Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam bị đánh đến khóc thét lên.

Vốn dĩ đôi tay cô phải bảo vệ đầu, hòng giảm thiểu sự tổn thương cho cơ thể.

Nhưng cô không ôm đầu, mà đôi tay ôm lấy bụng, sợ trong bụng đã có baby rồi.

Nếu như bị họ đánh đến sảy thai thì có lỗi với Tiêu Thanh lắm! “Nhóm thanh niên này quả thực điên cuồng quá!” “Có nên đi giúp một tay không?” “Ai dám giúp chứ! Không dám động chạm vào nhóm người này!”
Rất nhiều người vây quanh, muốn giúp nhưng không dám giúp.

Chính vào lúc này.


Két!
Một chiếc Bentley thắng gấp dừng lại, một bóng người nhảy nhào ra từ xe.

Một giây sau!
Một giọng nói phẫn nộ vang lên như tiếng sét.

“Mẹ kiếp! Dám đánh đập vợ tôi, mấy người chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”
Sau khi Tiêu Thanh nhận được điện thoại từ Mục Thiên Lam, phóng nhanh vượt tốc suốt chặng đường, chỉ sợ rằng vợ anh hiền lành ôn nhu, không biết nói lời ngon ngọt.

Bị người khác đánh.

Và rồi!
Cuối cùng vẫn bị đánh.

Vả lại, còn bị nhiều người đánh hội đồng như thế.

Rồi còn bị ấn xuống đất thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa.

Khi anh nhìn thấy cảnh tượng này, anh giận đến mức muốn bể phổi luôn.

Bỗng chốc tựa như con mãnh thủ xổng chuồng, phi thẳng đến phía mấy thanh niên nam nữ đang đánh Mục Thiên Lam.

“Cẩn thận! Chồng của còn đàn bà này đến rồi!” Không biết ai hét lên một tiếng.

Những người đang đánh Mục Thiên Lam, bèn ngừng lại, ai nấy đều quay người nhìn sang.

“Đến đúng lúc lắm!”

Nhậm Thiếu Bân xắn tay áo lên.

“Vợ thì hại tôi đây bị đụng xe, chồng thì đến cứu vợ, vậy thì cậu đây đánh luôn thắng chồng một thể vậy!”
Nói xong, cậu ta tỏ vẻ hống hách dùng ngón tay cái vuốt ngang mũi.

Chờ lúc Tiêu Thanh đến gần, miệng cậu ta vừa nói: “Xem tôi đập phát cho chết!” Vừa đấm một cú về phía Tiêu Thanh.

“Là tôi đập chết cậu thì có!”
Tiêu Thanh giận đến mức không thể tả nổi, một tay ôm trọn lấy cú đấm của Nhậm Thiếu Bân, thẳng tay hất ra.

Giống như ném rác vậy, ném cậu ta văng ra xa vài mét, đập cả người lên một chiếc xe, lúc ngã xuống máu me đầy đầu.

“Cậu Nhậm!”
Một nhóm thanh niên đều cứng đơ người, vội chạy về phía Nhậm Thiếu Bân.

Tiêu Thanh cũng không thèm xử lý bọn họ, chạy ngay đến bên Mục Thiên Lam, đỡ Mục Thiên Lam đứng dậy ôm vào lòng, thấy cô bị đánh đến mức đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập, tim anh đau đến vụn vỡ.

“Bà xã! Có đau không?”
Anh đau xót lau đi vết máu trên mặt Mục Thiên Lam.

"Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam uất ức khóc thành tiếng: “Tiêu Thanh, anh đến rồi à, em những tưởng em bị đánh chết rồi, không còn được gặp lại anh nữa chứ!”
Vừa nói cô vừa vùi đầu vào trong lòng Tiêu Thanh, gào khóc lớn tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.