Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 78





Chu Ngọc Đình lên tiếng chọc tức cô.

Mục Hải Long lừa cô ta ngủ ba đêm liên tiếp nên cô ta rất hận anh ta, Mục Thiên Lam là em họ của Mục Hải Long, khi ấy cô ta cũng bị Mục Thiên Lam hãm hại khiến cô ta không thể trở thành thân thích của hộ quốc chiến soái được. Thế nên bây giờ cô ta mới muốn trả thù Mục Thiên Lam, để Mục Thiên Lam cũng bị ngủ suốt đêm. “Hóa ra cô nghèo như vậy sao." Ngô Nhất Phương cười nói: “Vậy thì cô đừng gọi người nhà cô tới nữa. Bọn họ không thể bồi thường được cho tôi thì tới đây có ích gì, đến lúc đó bọn họ biết chuyện cô vì bồi thường chính tỷ mà ngủ với tôi, thì cô lại càng mất mặt với người nhà hơn."

Mục Thiên Lam im lặng không nói gì, cô cũng không biết là Tiêu Thanh có chín tỷ không.


Thế nhưng Lưu Ngọc Huyền lại mở miệng nói: “Thiên Lam vậy mà lại là người phụ nữ của hộ quốc chiến soái, còn được tổng giám đốc Tư đến chúc phúc, ngay cả nhà họ Kim cũng rất nể mặt mũi cô ấy. Anh đây làm khó cô ấy như vậy, không sợ phải gánh chịu hậu quả sao?" "Ha ha!"

Chu Ngọc Đình nghe thấy vậy thì cười to: “Hộ quốc chiến soái thích cô ta là không sai, nhưng cô đã từ chối hộ quốc chiến soái rồi. Nếu như hộ quốc chiến soái vẫn còn thích cô ta, thì cũng sẽ không thu hồi hết tất cả các sinh lễ, không thiếu một phần như thế đâu.” “Còn việc tổng giám đốc Tư đến chúc phúc, chẳng qua là anh ta tới để thực hiện lời hứa chúc phúc cho cô dâu chú rể thôi. Không lẽ vì gửi một lời chúc phúc, cô Mục Thiên Lam đây vẫn còn muốn ôm bắp đùi của tổng giám đốc Tư?” “Còn về phần nhà họ Kim. Đó là bồi thường vì cậu Kim bị hộ quốc chiến soái chặt đứt hai tay, sâu trong thâm tâm nhà họ Kim đã nảy sinh nỗi sợ hãi đối với hộ quốc chiến soái, mà hộ quốc chiến soái lại thích Mục Thiên Lam nữa, chính vì vậy mới khiến cho nhà họ Kim sợ hãi cô ta, thế nên họ mới cho cô ta một chút mặt mũi. Mà bây giờ tư liệu đen của Mục Thiên Lam đã bị phát tán ra rồi, cô thấy là nhà họ Kim sẽ tiếp tục nể mặt mũi cô ta sao?" “Chuyện đó là không thể nào, bồi thường vì nhà họ Kim biết rõ hộ quốc chiến soái là một nhân vật lớn thần thánh mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối không thể thích một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy đâu!”

Lưu Ngọc Huyền nhất thời không đáp lại được.

Không thể không thừa nhận rằng Chu Ngọc Đình phân tích rất có lý.

Mà khi Mục Thiên Lam nghe tới đó, từng câu từng chữ đều đâm vào tim cô, cái này còn làm tổn thương có nhiều hơn là chuyện cô bị lộ ảnh áo tắm


Không lâu sau, Tiêu Thanh vội vã chạy tới chỗ bọn họ. “Vợ, em làm vỡ cái tách cà phê gì mà phải bồi thường thường chín tỷ thế?”

Mục Thiên Lam chỉ tay xuống đống mảnh vụn ở trên mặt đất: “Chính là nó.”

Tiêu Thanh bước tới và ngồi xổm xuống, anh bắt đầu gom đống mảnh vụn lại. “Mục Thiên Lam, cô điên rồi sao, cô gọi chồng, cái người giao đồ ăn này tới đây sao, anh ta có cái rắm gì để giúp cô bồi thường chín tỷ chứ.” Chu Ngọc Đình dở khóc dở cười.

Lúc ấy mọi người mới biết, hóa ra người đàn ông giao đồ ăn kia chính là chống của Mục Thiên Lam. “Khẩu vị của Mục Thiên Lam cũng mặn thật đấy, cô ta vậy mà nguyện chọn tên giao hàng này mà không cần hộ quốc chiến soái." “Chàng trai trẻ giao hàng này nhìn cũng săn chắc đấy, chắc hẳn là rất mạnh đây, chỉ sợ là mỗi đêm đều để lại cho cô ta rất nhiều dư vị nhỉ, thế nên mới không bỏ được.” "Ha ha ha."

Bọn họ cùng nhau trêu chọc bọn cô một trận. "Bồi thường đi anh trai trẻ giao hàng, món đồ cổ kia có giá chín tỷ, nếu như anh không thể bồi thường nổi, thế thì có thể tối nay vợ anh sẽ phải ngủ với tôi để trả nợ rồi.” Ngô Nhất Phương cười khẩy.

Tiêu Thanh gom hết mảnh tách cà phê lại rồi đứng lên, sau đó anh cười lạnh một tiếng: "Đây chỉ là một tách cà phê bình thường mà thôi, vậy mà anh lại nói nó là đồ sứ thời Minh, thời Minh có tách cà phê à? Còn một món chín tỷ, có muốn tôi kéo mấy xe tới, bán cho anh một món ba trăm không?"


Anh vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên yên ắng.

Ngô Nhất Phương và đám người Chu Ngọc Đình trố mắt nhìn nhau.

Mục Thiên Lam cảm thấy bị chấn động: “Tiêu Thanh, lời anh nói là thật chứ, đây không phải là đồ sứ thời Minh, mà là tách cà phê hiện đại bình thường thôi?” “Đúng vậy vợ. Tiêu Thanh nói cho cô nghe một vài kiến thức thông dụng: “Tách sử ở trước đời nhà Thanh đều là không có cái tay cầm này, chỉ có nhà Hồ có thôi, hơn nữa cái vòng tròn ở dưới phần đáy của đồ sứ cổ rất thô, còn có ký tên trên đó nữa." "Mà cái tách này lại có tay cầm, cái vòng tròn ở dưới phần đáy bóng loáng thấy rõ như thành tích vậy, chữ ký cũng không có, không nói những cái khác, dựa vào ba điểm này thì đây hoàn toàn không phải là đồ sứ cổ, chỉ cần có chút hiểu biết về đồ cổ thì người thường cũng có thể nhìn ra." “Có thật không?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.