Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 313



Chương 313

 

Giá này đúng là làm cho Ngô Tuệ Lan rất vừa lòng.

 

Thuận tiện nói: “Vậy chuẩn bị chín mươi tỷ tiền mặt cho tôi, bà đây muốn đi mua đoàn xe, làm một người giàu có, chính là cái cảm giác mà quẹt thẻ không thể cảm nhận được!”

 

Tiêu Thanh tung ra một cước thật mạnh đạp vào bụng của Lý Tiên Châu.

 

“A!”

 

Lý Tiên Châu gào lên đầy bi thảm, trực tiếp ngồi lên trên sô pha, sắc mặt vặn vẹo mà ôm lấy bụng.

 

Tần Bí liền bị dọa cho hoảng sợ, hoảng hốt chạy ra khỏi văn phòng chủ quản, họ to lên: “Người đâu! Mau cứu quản lý Lý, có tên du côn đã xông vào văn phòng chủ quản, đánh quản lý Lý…

 

Nghe thấy tiếng la của Tân Bí, sức mạnh của Lý Tiên Châu như được tập hợp lại.

 

Trong nhà kho, có đến một nghìn công nhân.

 

Công nhân làm việc trong nhà kho, ai cũng có thân thể khỏe mạnh, hơn nữa toàn bộ còn đều là thủ hạ của anh ta.

 

Chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng. Thì những công nhân này sẽ xông lên, mà có thể lột cả da của kẻ đã đánh anh ta ra.

 

“Anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ cho anh biết, cái giá phải trả khi dám đánh tôi!”

 

Anh ta kêu to đầy dữ tợn với Tiêu Thanh.

 

“Là tạo muốn để cho mày biết, vợ của tao không phải là người mà mày có thể đụng vào!”

 

Tiêu Thanh lạnh lùng nói. Rồi túm lấy cổ áo của Lý Tiên Châu, tát mấy cái bôm bốp.

 

Làm cho Lý Tiên Châu không nói ra được thành lời.

 

“Ai dám đánh quản lý của chúng ta! Là ai dám đánh quản lý của chúng ta như thế!”

 

Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận hỗn loạn.

 

Hứa Thanh Lam chạy ra khỏi văn phòng nhìn thoáng qua.

 

Thì thấy có ít nhất một trăm tên công nhân vạm vỡ, giống như thú dữ mà chạy nhanh đến đây, thậm chí còn có một vài người cầm theo cả xẻng nữa.

 

Chỉ vừa nhìn qua

 

Thì Hứa Thanh Lam cũng đã phải hoảng sợ trong lòng.

 

“Tiêu Thanh, anh dừng tay! Anh dừng tay lại nhanh

 

Cô ấy vô cùng sợ hãi mà lôi kéo Tiêu Thanh. lên!”

 

Nhưng Tiêu Thanh cũng chẳng hề dừng tay, mà còn tát Lý Tiên Châu một cách điên cuồng.

 

“Điên rồi, anh đúng là điên rồi mà!”

 

Hứa Thanh Lam liền mắng to: “Công ty gặp nguy cơ lớn như vậy, đều chính vì do anh đánh người mà ra cả. Anh không đi tìm con trai của thủ phủ quỳ xuống nhận lỗi, để anh ta hủy bỏ trừng phạt dành cho mậu dịch Như Tuyết thì thôi. Còn chạy đến đây hành hung quản lý Lý, anh có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng đến mức nào không hả?”

 

“Ở bên ngoài có đến trăm tên công nhân tới đây, bọn họ có thể lấy gậy đánh anh đến chết đó anh có biết hay không?”

 

“Anh chết thì thôi đi, anh còn có thể sẽ hại chết tổng tài nữa anh có biết hay không!”

 

Tiêu Thanh vừa tát vừa nói: “Trời còn chưa sụp xuống đầu, cô cũng không cần phải hoảng tới vậy, đứng ở một bên nhìn là được rồi.”

 

Hứa Thanh Lam trợn trắng hai mắt, thiếu chút nữa chết ngất đi.

 

Trời đã sụp xuống tới nơi rồi, anh ta chưa thấy sự nghiêm trọng của tình thế bây giờ nữa. Người chồng này của tổng tài, thật đúng là một tên điên mà! “Dừng tay! Dừng tay cho tôi!”

 

Vào lúc này, có mấy trăm tên công nhân vọt vào văn phòng, hét về phía Tiêu Thanh.

 

Tiêu Thanh lúc bấy giờ mới dừng tay lại.

 

Mà Lý Tiên Châu cũng đã bị tát thành đầu heo, hai bên mặt đều hiện đầy dấu tay máu, nhìn thấy mà ghê người.

 

“Mày chết chắc rồi! Đánh chết nó! Mau đánh chết nó cho tôi!”

 

Anh ta bụm mặt lại, phát âm không rõ mà gào lên. Tiêu Thanh dùng một cước đạp anh ta lên trên ghế số pha.

 

“Ai dám đi qua đây, tôi liền đạp chết anh ta.

 

Những công nhân đang xông tới, lập tức dừng bước chân ngay.

 

Lý Tiên Châu rống lên đầy giận dữ: “Mày có biết tao là ai không? Tao chính là cậu em vợ của chủ tịch tập đoàn Thiên Cương trong nước đó, mày còn không thả ra, thì có tin là không chỉ mày sẽ chết, mà người nhà của mày cũng sẽ vì mày mà phải trả một cái giá đau đớn?”

 

Tiêu Thanh cười nhạt.

 

Nhìn xuống Lý Tiên Châu, rồi thản nhiên nói: “Vậy mày có biết, tao là ai hay không?”

 

“Mày là ai?”

 

Lý Tiên Châu hỏi.

 

“Tao chính là người, chỉ với một cuộc điện thoại là sẽ có thể mua được nhà kho Thành Gia.”

 

Tiêu Thanh đáp lại.

 

“Ha ha!”

 

Lý Tiên Châu cười không dừng được: “Ra vẻ, mày cứ cố mà ra vẻ cho tao xem, mày có biết nhà kho Thành Gia có trị giá bao nhiêu hay không?”

 

“Bốn tỷ! Nhà kho này trị giá bốn tỷ đó! Nếu mày có bản lãnh như vậy, thì công ty của vợ mày, sẽ gặp phải nhiều trừng phạt vậy sao?”

 

Tiêu Thanh lấy di động ra, gọi một cuộc cho Bạch Băng Thu.

 

“Đi đến tập đoàn Thiên Cương, thu mua nhà kho Thành Gia cho tôi, để cho chủ tịch của bọn họ, trong vòng một tiếng đồng hồ, phải mang hợp đồng thu mua đến cho tôi ký tên, đi làm ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.