Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 359



Chương 359

“Vậy thì đánh chết tươi nó cho tao!”

 

Trần Nguyên Bình giận dữ ra lệnh.

 

Ngay lập tức, một đám vệ sĩ nhà họ Trần, xông vào

 

Tiêu Vĩnh Nhã.

 

Bich bich bich!

 

Một trận đấm đá rơi vào trên người Tiêu Vĩnh Nhã.

 

“Đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

 

Tiêu Chính Thành hoảng hốt la to, muốn xông vào khuyên can, bị vệ sĩ nhà họ Trần thô bạo đẩy ra.

 

“Bố, con nợ bố trả, Tiêu Thanh gây chuyện, nên do chú ba gánh vác, bố đừng lo lắng.”

 

Tiêu Vĩnh Trình khuyên nhủ.

 

“Đúng vậy bố ơi, đây đều là do chú ba tự chuốc vạ vào thân, bố đừng quan tâm.”

 

Người nhà họ Tiêu dồn dập khuyên nhủ ông cụ Tiêu.

 

Tiêu Vĩnh Nhã bị đánh chết, đến lúc phân chia tài sản, còn có thể thiếu đi một phần, bọn họ vui còn không kịp.

 

“Chúng mày…

 

Tiêu Chính Thành bị đám con cháu làm cho tức chết.

 

“Ông cụ Trần, con trai tôi là người đàng hoàng, đừng đánh nó nữa, tha cho nó một mạng đi được không?”

 

Tiêu Chính Thành khổ sở cầu xin.

 

“Được cái rắm!”

 

 

 

Trần Văn Sinh phẫn nộ nói: “Hại con trai của tôi gãy tay gãy chân, phải trả giá đắt!”

 

Dứt lời, ông ta cầm một cái băng ghế xông tới, hung hằng đập hai cái vào đầu Tiêu Vĩnh Nhã.

 

Vốn dĩ Tiêu Vĩnh Nhã còn có thể kêu la, lập tức không lên tiếng được nữa.

 

Máu tươi từ trên đầu ông ấy chảy ra.

 

“Vĩnh Nhã! Vĩnh Nhã!”

 

Tiêu Chính Thành đau xé lòng, hét lên: “Đánh chết người rồi, còn đánh cái gì nữa!”

 

Lúc này Trần Nguyên Bình mới lên tiếng: “Dừng lại hết

 

Vệ sĩ nhà họ Trần lập tức dừng tay. đi.”

 

“Tiêu Vĩnh Nhã xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, dám nói bị nhà họ Trần tôi đánh chết, làm lớn chuyện lên, cũng đừng trách chúng tôi khiến nhà họ Tiêu các người tan nát”

 

Bỏ lại một câu nói, Trần Nguyên Bình dẫn người rời đi.

 

“Còn ngớ ra đó làm gì, đưa đi bệnh viện mau!”

 

Tiêu Chính Thanh hét lên: “Từng đứa từng đứa còn ngẩn ra nữa, cho dù tao quyên góp toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu, một phần cũng không cho chúng mày!”

 

Lời này vừa thốt ra.

 

Người nhà họ Tiêu lập tức hành động, đưa Tiêu Vĩnh Nhã đi bệnh viện.

 

 

 

Mà Tiêu Thanh ở Cổ Cảnh xa xôi hoàn toàn không biết gì cả.

 

Mấy ngày tiếp theo, thương mại Thiên Lam được nhận thêm một nghìn tỷ khoản cho vay không lãi suất, kỳ hạn đều là một năm.

 

Có những khoản vay này, lại có sáu trăm tỷ tiền ứng trước, cộng thêm hơn một nghìn năm trăm tỷ tiền mặt hiện có.

 

Thương mại Thiên Lam chính thức sống lại.

 

Từ xưởng thép và xưởng xi măng, mua một lượng lớn xi măng cốt thép, vận chuyển đến các công trường, hai mươi lăm chiếc xe vốn dĩ không đủ dùng. Mục Thiên Lam lại mua hai mươi xe tải Đông Phong, mở rộng quy mô của đội xe, mới miễn cưỡng đủ tự cấp tự túc.

 

Hơn nữa nhân viên của thương mại Thiên Lam, ban đầu từ ba mươi người, hiện tại cũng mở rộng đến năm mươi người, mỗi ngày đều bận bịu kinh khủng.

 

“Tiêu Thanh, thương mại Thiên Lam có ngày hôm nay, không thể không có công của anh. Nếu anh không bảo em đi xin quyền cung ứng xi măng cốt thép, thương mại Thiên Lam nào có được cảnh tượng phát triển hưng thịnh như hôm nay!”

 

Trên đường tan làm về nhà, Mục Thiên Lam ngồi trên ghế kế bên ghế lái, hốc mắt đỏ lên nói.

 

Tiêu Thanh cười cười: “Đây cũng là do em sáng suốt quyết đoán.”

 

Mục Thiên Lam phì một tiếng bật cười: “Còn biết khen em, cần phải khen nhiều chính anh kìa, đặc biệt là ở trước mặt bố mẹ. Không thể đẩy toàn bộ công lao cho em, nếu không bố mẹ sẽ cho rằng anh vô dụng, xem thường anh có biết không?”

 

“Biết rồi bà xã.

 

Tiêu Thanh toét miệng cười một tiếng. ở phía bên kia.

 

Thương hội Hạ Quốc.

 

Một trận hành động lớn nhắm vào thương mại Thiên Lam, đang được lặng lẽ tiến hành.

 

“Thương hội Hạ Quốc chúng ta, tiến hành chèn ép thương mại Thiên Lam, ban đầu vô cùng thuận lợi, kết quả tập đoàn Cửu Châu nhảy ra, trợ giúp thương mại Thiên Lam, chèn ép ngược lại thương hội Hạ Quốc chúng ta, tuyên bố phải giúp thương mại Thiên Lam thắng lợi trong cuộc chiến thương mại với thương hội Hạ Quốc.”

 

“Hội trưởng cố gắng mấy lần, đều không có cách nào đè ép thương mại Thiên Lam thêm nữa, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ là kẻ thất bại trong cuộc chiến thương mại này, thương hội Hạ Quốc sẽ vì vậy mà tổn hại mặt mũi.”

 

“Cho nên Hội trưởng quyết định, để cho Hắc Thủ Môn chúng ta hành động.”

 

“Tối nay hơn tám giờ, thương mại Thiên Lam sắp có mười chiếc xe hàng, chở đầy xi măng, đi đến công trường của tập đoàn Cửu Châu. Bây giờ các người lập tức hành động cho tôi, mai phục địa điểm đoàn xe sẽ đi qua, nổ hết mười chiếc xe. Nếu như thất bại, lấy đầu tới gặp tôi, có nghe hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.