Chiến Thần Biến

Chương 10: Chết, Cũng Phải Chịu Đựng!



Thời điểm này, Đằng Phi đã lặng lẽ đi đến phía dưới vách núi, tiến vào trong sơn động, bây giờ đã là xế chiều, mặt trời cũng không còn cao lắm. Đằng Phi thấy Lục Tử Lăng đang đứng cạnh một vạc thuốc cực lớn, không ngừng mà cho thêm dược liệu vào bên trong, vẻ mặt vô cùng chăm chú, ngay cả khi Đằng Phi đến nàng cũng không màng quay đầu lại nhìn một cái.

Trông thấy miệng cái vạc thuốc lớn kia, Đằng Phi lập tức sững sờ, mắt liền liếc đến giới chỉ trên tay Lục Tử Lăng, trong lòng thầm hâm mộ: "Có không gian giới chỉ thật là tốt, nếu không cái vạc lớn như vậy thì làm sao có thể mang theo được bên người đây!"

Nhưng hắn lại không biết, cái vạc thuốc lớn này cũng là vào ban đêm ngày hôm qua Lục Tử Lăng tiện tay lấy được ở một hiệu thuốc của gia tộc mà nàng đã ghé qua.

Cứ như vậy, Lục Tử Lăng bận bịu liên tục cũng không có để ý đến Đằng Phi. Đằng Phi nhìn một hồi vẫn hoàn toàn không hiểu được Lục Tử Lăng đang làm cái gì, nhưng theo cử động của nàng Đằng Phi cũng nhận ra được, so với những đám Dược tề sư của nhà mình thì cao siêu không biết gấp bao nhiêu lần.

Trong vạc thuốc phát ra một mùi máu tanh rất gay mũi, còn mang theo một cái uy áp kinh người, ở trên người gia gia của mình Đằng Phi cũng đã từng cảm giác được sự uy áp cùng khí thế như vậy. Không ngờ rằng trong cái vạc thuốc kia lại phát ra một mùi máu tanh uy áp như nhế, so với gia gia hắn còn cường đại hơn rất nhiều.

Thậm chí đôi khí lại để cho Đằng Phi có một loại cảm giác khó thở.

Bất quá tính tình Đằng Phi vẫn rất hiếu thắng, nhìn thấy Lục Tử Lăng vẫn bình thường như không có chịu áp lực gì cả, trong lòng Đằng Phi liền nghĩ: "Nàng có thể chịu được thì ta cũng có thể."

Đã qua chừng hơn hai canh giờ, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã chạng vạng tối, Lục Tử Lăng mới có hứng thú nhìn qua Đằng Phi ở chỗ đó tận lực chống đỡ áp lực, thản nhiên nói.

- Cá trong sông này rất ngon, ngươi đi bắt mấy con về ăn đi.

Trải qua những ngày ở gần nhau, Lục Tử Lăng đã hiểu rõ được tính tình người thanh niên này, nếu như nàng nói "Ở nơi đây áp lực quá lớn, ngươi đi ra ngoài mà hít thở không khí" thì hắn chắc chắn sẽ không bao giờ đi ra.

Đây là một người ngang ngược . . . lại chết vì sĩ diện. Nghĩ đến đấy, Lục Tử Lăng cười trộm trong chốc lát, cả sơn động bên trong tựa hồ cũng bị bao phủ bơi một tầng ánh sáng chói lọi.

Nếu là người quen của nàng mà nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy có lẽ mặt trời mọc ở phía tây. Biệt danh Thiên Sơn Tuyết Lục Tử Lăng, lại có thể biết cười? Cảm thấy thật sự biết cười?

Thiên Sơn là một ngọn núi cao nhất trên bên cảnh của Chân Vũ Hoàng Triều, tuyết Thiên Sơn ngàn vạn năm không bao giờ tan, có thể tưởng tượng được Lục Tử Lăng là loại người có tính tình như thế nào.

- Ặc . . . Ngươi muốn ăn cá sao? Được rồi!

Đằng Phi thật sự bị ép tới khó có thể chịu đựng thêm được nữa, ở trong sơn động này từ buổi chiều đến giờ quả thực đúng là bị giày vò, quần áo trên người không biết khô rồi lại ướt bao nhiêu lần.

Nhưng hắn lại không biết, con Xích Huyết Giao bị Lục Tử Lăng chém chết này cũng không phải là bát giai mà thú Xích Huyết Giao, mà là thập giai ma thú sắp tiến hóa thành Giao Long, hay nói cách khác chính là Ngụy Long.

Lục Tử Lăng thấy hắn đi đến liền dùng khí thế của bản thân trấn áp gần hết uy áp của chân long, nếu không phải như vậy thì lúc Đằng Phi đi đến chắc chắn phải thổ máu tươi, không chết đã xem như rất may rồi.

Nhưng mà Đằng Phi đúng là vẫn còn phải đối mặt với loại uy áp này đấy, qua đêm nay, rạng sáng ngày mai sẽ biết kết quả.

Hắn có thể chống đỡ được không?

Nhíu lại đôi mi thanh tú trên khuôn mặt, Lục Tử Lăng có chút thất thần nghĩ tới.

Thời điểm Đằng Phi mang theo những con cá thơm ngon trở về, cái vạc thuốc phát ra long uy không biết đã bị Lục Tử Lăng dùng phương pháp gì phong ấn chặt lại, không có phát ra cái loại khí tức làm con người ta sợ hãi nữa.

- Ngủ đi.

Sau khi hai người dùng bữa xong, Lục Tử Lăng vẫn lạnh lùng nói một câu rồi khoanh chân tu luyện không có để ý đến Đằng Phi nữa.

Nghĩ đến thương thế của nàng còn chưa được hồi phục, lại phải bận bịu vì chuyện của mình, trong nội tâm của Đằng Phi dâng lên rất nhiều cảm kích. Nhiều năm đã qua, cũng chưa từng có ai đối đãi tốt với hắn như Lục Tử Lăng, mặc dù nàng làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng nhưng Đằng Phi lại biết rõ, nàng là một người con gái lương thiện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đằng Phi tỉnh dạy sớm hơn mọi khi. Thật ra đêm qua hắn cũng không ngủ được ngon giấc, khẩn trương, kích động, chờ mong, còn có cả sợ hãi vì không biết điều gì sắp xảy ra, đủ loại tâm tình bị pha trộn cùng một chỗ, ngủ được mới là lạ.

Lục Tử Lăng vẫn như cũ ngồi yên tĩnh tại một chỗ, lông mày như núi xa, mái tóc như thác nước, xinh đẹp đến mức làm cho người khác cảm thấy ngạt thở.

Cảm giác được Đằng Phi tỉnh lại, nàng mở ra hai con mắt, nhìn thoáng qua Đằng Phi lạnh lùng hỏi.

- Chuẩn bị xong chưa?

- Đã chuẩn bị xong.

Đằng Phi bình tĩnh trả lời.

Lục Tử Lăng hơi gật đầu, nói tiếp.

- Cởi quần áo, rồi nhảy vào trong.

- Ặc.

Đằng Phi thấy Lục Tử Lăng đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt, mặt hắn hơi đỏ lên một chút rồi ấp úng nói.

- Phải cởi sạch đồ ra sao?

- Đương nhiên.

Lục Tử Lăng giống như tiên nữ, nói ít nhưng ý nhiều.

- Việc đó . . .

Đằng Phi gãi gãi đầu, vẻ mặt nhăn nhó mà nhìn Lục Tử Lăng, có phần không biết nói sao cho thành lời.

Lục Tử Lăng hơi sững sờ rồi giống như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt hiện lên có chút khó tin nhìn thoáng qua Đằng Phi nói.

- Chỉ là con nít mà lại còn biết thẹn thùng. Ta xoay người sang chỗ khác, ngươi cởi nhanh lên.

Nói xong Lục Tử Lăng xoay người, đưa lưng về phía Đằng Phi.

- Được, được!

Đằng Phi thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh đem hết quần áo của mình cởi xuống rồi đi đến bên cạnh vại thuốc lớn, hai tay vịn vào vại thuốc hít sâu một hơi, trực tiếp nhảy vào bên trong.

- Bụp!

Lúc Đằng Phi nhảy vào bên trong vại thuốc cũng cảm giác được từ trên xuống dưới của toàn thân mình đột nhiên giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé. Cái loại đau đớn mãnh liệt này làm cho hắn tý nữa nhảy ra theo phản xạ tự nhiên.

Làm sao? Chẳng nhẽ chưa bị kiến cắn bao giờ? Một con nó cắn thì có lẽ không sao, nhưng đây cả ngàn vạn con . . . thật sự là quá mức chịu đựng.

Nhưng nhớ tới những ánh mắt giễu cợt khinh bỉ kia, nghĩ đến người cha đã chết, người mẹ không biết sống chết như thế nào, nghĩ đến Lý thúc vì bảo vệ bí mật cho mình mà tự tử, còn cả gia tộc nữa . . . Đằng Phi đành cắn răng, trực tiết ngồi xuống trong vại thuốc chỉ thò cái đầu ra ngoài.

- Ưm . . .

Cái gương mặt thiếu niên anh tuấn của Đằng Phi trở nên nhăn nhó dữ tợn, trong lỗ mũi phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Cảm giác của hắn bây giờ như là những con kiến kia trên mình mặc thêm áo giáp thép, chui vào trong cơ thể của mình, giống như là đang bắt đầu cắn xé lấy máu thịt của mình. Đau đớn mãnh liệt làm cho hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị ngất đi, đầu óc không ngừng đau nhức, giống như muốn nổ tung ra vậy.

Ngay sau đó giống như có một con quái vật khổng lồ, từng chân một giẫm đạp tại trên người, làm cho hắn cảm giác như người mình bị nát bét.

- Có việc gì?

Giọng nói của Lục Tử Lăng phảng phất từ chỗ thật xa truyền đến, mặc dù lời nói có vẻ lạnh giá nhưng Đằng Phi vẫn cảm giác được trong âm thanh lạnh lùng kia có một chút ân cần chìu mến.

- Không có . . . Híz-khà-zzz . . . Không có việc gì!

Đằng Phi vừa mở miệng lại làm cho chính bản thân mình cảm thấy hoảng sợ, giọng nói của hắn khàn khàn, giống như là người khác đang nói chứ không phải bản thân hắn.

- Nhẫn nại, cái này cũng chưa phải là cái khó chịu nhất.

Lục Tử Lăng vẫn chưa nói xong thì Đằng Phi đã có loại cảm giác muốn sụp đổ. Ông trời, như thế này mà vẫn chưa phải là cảm giác khó chịu nhất sao? Sư phụ xinh đẹp, ngươi có thể nói chuyện dễ nghe một chút không? Liền không thể an ủi ta một chút, nói ta gắng gượng qua giai đoạn này là tốt rồi?

Đằng Phi oán giận mà suy nghĩ, hầu như mọi khoảnh khắc đều bị nước thủy triều đau đớn bao phủ. Hắn hiện tại vô cùng nghi hoặc liệu mình có phải chỉ còn bộ xương khô hay không? Cảm thấy huyết nhục toàn thân như đang không ngừng bị xé rách xuống.

Lúc nào Đằng Phi cũng cắn chặt hàm răng, cả người gần như muốn hôn mê đến nơi nhưng vào thời điểm này lại nghe thấy giọng nói của Lục Tử Lăng truyền đến.

- Dù thế nào cũng không được ngất đi, nói cách khác kiếm củi ba năm thiêu đốt trong một giờ, nếu ngươi ngất đi thì ngươi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Giọng nói mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, vô cùng trong trẻo lạnh lùng.

Giờ phút này mọi ý niệm oán giận trong đầu Đằng Phi đều mất hết, chỉ còn lại một tâm tư kiên định!

Chịu đựng, dù cho có chết cũng phải chịu đựng!

- Ầm!

Long uy kinh khủng nhất cuối cùng cũng đến giới hạn.

Nếu có sức lực để nói thì bây giờ Đằng Phi thật muốn tát chính mình một cái thật tàn nhẫn, bởi vì hắn vừa mới đang suy nghĩ: "Tuy nhiên giày vò đến chết đi sống lại nhưng cái Long uy kinh khủng ngày hôm qua đều không có xuất hiện. Kết quả là . . . Bi kịch, Long uy lập tức xuất hiện."

Hơn nữa so với ngày hôm qua, Long uy còn mạnh mẽ gấp mấy chục lần!

- Phụt.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đằng Phi phun ra ngoài.

Cái cổ Long uy khủng bố kia trực tiếp đem cả người Đằng Phi bao phủ lại, ngoại trừ cái đầu thì toàn thân hắn toàn bộ xương cốt không ngừng truyền đến tiếng vang " Rắc . . . Rắc . . ." Không ngừng vỡ nát.

Lục Tử Lăng nhìn khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, cơ hồ không có ra hình người của Đằng Phi, trong lòng thầm nghĩ: "Hóa thành Chân Long của Xích Huyết Giao thật sự là rất cường đại, cái huyết dịch này nếu là đem về thì đám lão quái vật kia sợ là sẽ mừng rỡ như điên. Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được ta lại đem cái vật vô cùng trân quý này sử dụng tại trên một cái thân thể vô dụng của thiếu niên kia."

Đồng thời, Lục Tử Lăng cũng vì sự kiên nghị của thiếu niên này mà cảm thấy khâm phục. Cái loại đau khổ của cải biến thể chất này, có thể làm một người sống đau đớn đến chết rồi. Mà cho tới thời điểm này, ngoài một tiếng kêu đau đớn ngẫu nhiên thì đến một tiếng rên rỉ Đằng Phi cũng không có phát ra.

Trên thực tế, giờ này khắc này Đằng Phi cũng không còn sức lực để mà nói một lời, hắn không biết vì cái gì chính mình vẫn còn có thể ngồi được ở chỗ này mà không có ngã xuống. Bởi vì hắn cảm giác được tất cả xương cốt toàn thân đều bị vỡ vụn.

Cái loại đau đớn này đã xâm nhập vào trong tận trong tâm hồn của hắn. Hiện tại Đằng Phi hoàn toàn là bằng vào một niềm tin bất khuất cưỡng ép chịu đựng. Nếu như cái niềm tin này sụp đổ thì bản thân hắn cũng sợ là đã trực tiếp chết rồi.

Xương toàn thân vỡ vụn là cái mùi vị gì? Thử tưởng tượng một chút, một ngón tay bị gãy xương sẽ đau đến mức độ nào? Còn ở đây tất cả xương cốt toàn thân, toàn bộ vỡ vụn thì sẽ ra sao?

Dù sao hiện tại Đằng Phi cảm giác linh hồn mình dường như bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, ý thức cũng bắt đầu trờ nên mơ hồ không rõ.

- Chịu đựng!

Khi mà Đằng Phi cảm giác đến thời điểm mình sẽ chết thì cái giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia lại vang lên.

- Hả? Âm thanh này rất quen thuộc, là ai?

Đằng Phi mơ mơ màng màng suy nghĩ, lại bỗng nhiên nghĩ đến: "Ta không thể buông tha! Không thể! Phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng! Chết cũng phải chịu đựng!"

Một ngày, hai ngày, ba ngày . . . Bảy ngày, tám ngày, chín ngày . . . Suốt mười ba ngày trôi qua.

Cả người Đằng Phi đã tiều tụy đến mức tận cùng, nếu như không phải ngẫu nhiên hít thở một cái thì nhìn qua cùng người chết cũng không khác gì nhau.

Đối mặt với loại tình huống này, Lục Tử Lăng cũng không có cái biện pháp gì tốt hơn. Điều nàng có thể làm đấy thì lúc trước nàng cũng đã làm, hiện tại tất cả đều xem vào ý chí nghị lực của Đằng Phi có đủ kiên cường hay không thôi.

Buổi chiều ngày thứ mười bốn, Lục Tử Lăng đang tại trong điều tức đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt giống như là tro tàn của Đằng Phi đột nhiên có một cổ sinh khí mãnh liệt theo đỉnh đầu Đằng Phi lao ra. Cái cỗ sinh khí mãnh liệt này, vậy mà nháy mắt đột phá ra được màn bao phủ của Long uy.

Đem Long uy khủng bố trực tiếp đánh tan.

Đồng thời bên trong thân thể Đằng Phi, tất cả xương cốt vỡ vụn nhanh như chớp bắt đầu ngưng kết lại, cái xương cột sống tản ra lập tức ngưng thực như một đầu đại long ở tại trên lưng Đằng Phi.

Đồng thời trong vại thuốc vô số linh dược hỗn tạp cùng máu của Xích Huyết Giao cũng đang nhanh chóng giảm bớt, toàn bộ tiến vào trong thân thể của Đằng Phi.

- Thành công!

Trên gương mặt lạnh như băng của Lục Tử Lăng lộ ra một nụ cười thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.