Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1003



Chương 1003

Nếu mất đi Hiên Viên Kiếm… vậy thì Tân Vũ Phong hoàn toàn không có bất kì cơ hội nào để chiến thắng Tân Thiên Lâm. Nhưng câu nói lúc này của Tân Vũ Phong đã năm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Được rồi, tôi đồng Khóe môi Tân Vũ Phong như cười mà như không cười, tiếp theo đó một âm thanh nhỏ vang lên “Leng keng”

Tân Vũ Phong buông lỏng tay đang cầm Hiên Viên Kiếm, Hiên Viên Kiếm theo đó rơi xuống đất.

Lúc này, đến lượt Tân Thiên Lâm sững sờ.

Anh ta chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, dù có nói như thế nào thì Tân Vũ Phong bây giờ cũng từng trải qua tự bạo, tu vi cũng đã phế hết.

Ngay cả khi cầm Hiên Viên Kiếm thì cũng có thể làm gì?

Anh mua một đôi giày chạy bộ cho một người đàn ông què, liệu anh ta có thể chạy nhanh hơn một nhà vô địch thế giới chạy bằng dép? Không chạy được!

Cũng giống như đưa cho Tân Vũ Phong một người không có tu vi sử dụng Hiên Viên Kiếm, cho dù chấp một chiêu hai chiêu, anh ta có được lợi thế.

Nhưng cuối cùng làm sao có thể là đối thủ của tông sư đỉnh Tân Thiên Lâm được? Tân Thiên Lâm thật sự ngàn lần không ngờ tới, bản thân chỉ tùy tiện nói ra một yêu cầu vô lý mà Tân Vũ Phong lại thật sự đồng ý! Đúng lúc này, phía sau Tân Thiên Lâm, đám người yên lặng vừa bị Tân Thiên Lâm quát mắng lại hét lên.

“Tân Vũ Phong! Tân Vũ Phong, đừng có làm chuyện ngu ngốc, mau nhặt lại Hiên Viên Kiếm đi!” Mộc Dung Chỉ ẩn hiện giữa đám người, nhưng cô vẫn không ngừng thuyết phục Tân Vũ Phong.

Cô đang lo lắng cho sự an nguy của Tân Vũ Phong, lo lắng sau khi Tân Vũ Phong mất đi Hiên Viên Kiếm, sẽ không còn sức chiến đấu với Tân Thiên Lâm nữa!

Tân Vũ Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền nhanh chóng phân biệt được đó là tiếng hét của Mộc Dung Chi.

Cô gái này với anh không qua được chữ “duyên”.

Quen nhau đến hôm nay, mới được có vài ngày. Nhưng kể từ khi tiến vào khu vực Tây Nam Miêu Cương chạm trán với Tân Thiên Lâm, Mộc Dung Chi đã luôn ủng hộ anh và không hề sợ hãi trước sức mạnh của Tân Thiên Lâm!

Tân Vũ Phong mỉm cười, có một dòng điện ấm áp xẹt qua tim, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Mộc Dung Chỉ giữa đám người.

Không nhìn thấy! Tân Vũ Phong dừng lại trong chốc lát.

Bởi vì trước đây, khi tôi đánh nhau với người khác ở Tây Nam Miêu Cương thì người đứng gần nhất, lo lắng nhất đều là Mộc Dung Chỉ.

Lần này, tại sao lại không thấy Mộc Dung Chỉ? Tân Vũ Phong hơi chau mày, sau đó nhanh chóng thư thái trở lại.

Dù sao bây giờ, trong 72 ngôi làng ở Tây Nam Miêu Cương, ngôi làng nào cũng có người đến.

Mộc Dung Chi chắc hẳn đã tụ họp với những người của Trại Thanh Mộc rồi nên mới không xuất hiện phía trước của đám người này.

Tân Vũ Phong hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, Mộc Dung Chỉ, người luôn lo lắng cho anh, không chút do dự đứng về phía anh … chỉ vì giúp anh nói chuyện, đã bị Tân Thiên Lâm đánh cho mình đầy thương tích, thậm chí còn cần phải có người đỡ mới có thể có sức nói chuyện với anh!

Nếu như Tân Vũ Phong biết chuyện này, nhất định anh sẽ không bình điềm tĩnh như vậy! Sau khi Tân Thiên Lâm nghe thấy giọng nói của Mộc Dung Chỉ, cơn tức giận trong lòng anh ta lại nổi lên.

Con mẹ nó! Một đứa, hai đứa, đánh rồi mà không phục sao?

Mộc Dung Chỉ này sao vẫn còn dám nói chuyện với Tân Vũ Phong ở đây chứ!

Vừa này khi mới bắt đầu, nói anh ta không biết xấu hổ, đi cướp tủy xương của người khác, hình như là Mộc Dung Chi cầm đầu! Bọn đàn bà này!

Đợi khi sau khi hắn giết Tân Vũ Phong, nhất định sẽ xử đẹp nó!

Sau khi suy nghĩ xong, Tân Thiên Lâm không còn do dự nữa, lớn tiếng nói với Tân Vũ Phong: “Còn có thời gian rảnh rỗi đi tán gái sao! Tân Vũ Phong, xem chiêu của tôi đây!”

” Lũng tượng pháp ấn!!!”

Tân Thiên Lâm lao về phía Tân Vũ Phong, kết ấn trong tay, tốc độ nhanh đến mức gần như có một bóng ma!

Lòng bàn tay trái nắm giữ sức mạnh của Cửu Long, bên phải nắm giữ sức mạnh của Cửu Tượng! Rồng và voi xuất ra từ bàn tay của Tân Thiên Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.