Chương 1009
Kiếm sĩ Thiết Ưng ở đẳng xa điên cưồng gào thét, vì sợ Tân Vũ Phong sẽ giết chết Tân Thiên Lâm!
Không phải bởi vì Tân Thiên Lâm biết chiêu hiền đãi sĩ khiến các Kiếm sĩ Thiết Ưng phải tận tâm trung thành.
Mà bởi vì~ Kiếm sĩ Thiết Ưng bọn họ, lần này theo Tân Thiên Lâm rời đi, mà lại để Thiếu chủ chết ở ngay trước mắt mình…
Bằng sự sủng ái và yêu thương của người đứng đầu Tân Phiệt, Tân Thiên Vương với Tân Thiên Lâm, chỉ sợ sẽ giết chết tất cả bọn họ để chôn cùng vị thiếu chủ này, Mạng sống của họ thực sự không thể so sánh sự tôn quý với thiếu chủ Tân Phiệt!
Mà một khi thiếu chủ Tân Phiệt đã chết, bọn họ có trở về Tân Phiệt, cũng không còn cách nào sống sót!
Nói cách khác, mạng sống của bọn họ lúc này phụ thuộc.
hoàn toàn vào Tân Thiên Lâm!
Không phải Kiếm sĩ Thiết Ưng không muốn lao về phía trước, giải cứu Tân Thiên Lâm.
Mà là do sức ép quá lớn của chiến thần Thiên Vũ khiến bọn họ hoàn toàn không thể động đậy!
Mắt thấy Tân Thiên Lâm nhất định phải chết.
Đột nhiên, ngay giây tiếp theo, một sự thay đổi bất ngờ đã xảy ral Một tia sáng đột nhiên bay lên từ trong cơ thể Tân Thiên Lâm.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một miếng ngọc bội, ánh sáng êm dịu mà sáng ngời từ ngọc bội chậm rãi lan tỏa, chỉ trong phút chốc đã bao trùm cả người Tân Thiên Lâm.
Giây tiếp theo, giống như một màn ảo thuật diễn ra trên sân khấu, một người sống sờ sờ như Tân Thiên Lâm cứ thế biến mất trong không khí!
Cú đá của Tân Vũ Phong mất đi mục tiêu, vào khoảnh khắc anh chưa kịp phản ứng, cứ thế trượt vào hư không!
“ầm”
Một cước giãm trên mặt đất, khiến những miếng gạch lát bằng bạch ngọc vỡ nát chỉ trong nháy mắt!
Lấy Tân Vũ Phong làm trung tâm, trong vòng bán kính trăm mét xung quanh, mặt đất nứt vỡ theo hình mạng nhện, từng khúc từng khúc lan tỏa sự sụp đổ ra bên ngoài.
Trời rung đất chuyển!
Những viên gạch làm từ chất liệu bạch ngọc trắng mịn này đã được lưu giữ trong cung điện dưới lòng đất này hàng nghìn năm nay.
Chỉ vì một chiêu của Tân Vũ Phong mà đã bị hủy hoại trong chớp mắt!
Tuy nhiên, bất kể toàn bộ những viên gạch bạch ngọc này có quý giá đến mấy thì đây cũng không phải là điều quan trọng!
Điều quan trọng thực sự là Tân Thiên Lâm đã không cánh mà bay!
Cảnh tượng Tân Thiên Lâm mất tích hoàn toàn không thể lý giải bằng tư duy võ đạo thông thường!
Thậm chí vượt hẳn ngoài suy nghĩ thông thương, hoàn toàn chính là quỷ dị và thần bí!
Con ngươi của Tân Vũ Phong co rút, trong khoảnh khắc ấy chính bản thân anh cũng rơi vào kinh ngạc và khiếp sợ.
Sức ép thuộc về Tông sư Ngũ Trọng Thiên, sau khi xác nhận Tân Thiên Lâm đã biến mất liền thu hồi để tránh việc làm bị thương đến người vô tội.
“Chết tiệt, tại sao Tân Thiên Lâm kia lại đột nhiên biến mất?”
“Đây là ảo thuật sao? Một người sống sờ sờ như vậy chớp.
mắt đã không còn tung tích?”
“Làm sao có thể chứ, hay là tôi hoa mắt rồi…
“Anh bị bệnh hả, một mình anh hoa mắt, hàng ngàn người chúng tôi chẳng lẽ cũng hoa mắt như anh?”
“Đúng vậy, không thấy bây giờ Tân Vũ Phong cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra hay sao?”
Không phải Tân Vũ Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng anh đã có được phỏng đoán mơ hồ.
Vật đổi sao dời, súc địa thành thốn!
Đây chính là phép thần thông trong truyền thuyết!
Dựa vào cảnh giới và thực lực của Tân Thiên Lâm, cùng với sự am hiểu lẫn lý các chiêu thức, Tân Thiên Lâm hoàn toàn không thể làm ra chiêu thức này!
Tân Vũ Phong mím chặt môi, trong lòng thầm nghĩ.
Vẫn còn một khả năng khác– Thuộc về tông môn đã ẩn mình bấy lâu, chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, núi Cát Hùng!