Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 102



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 102:

Lật ngược tình thế Nhìn thấy tấm bảng đó, tất cả những người lính Đại Ninh đang có mặt ở đó như bị tát vào mặt.

Cái tát thầm lặng đau đớn nhất!

Mắt tất cả các chiến sĩ đỏ hoe và siết chặt nắm tay.

Phẫn nộ! Nghẹn khuất!

Họ hận không thể lập tức lao tới và đập tấm bảng thành từng mảnh.

Nhưng bây giờ, họ không thể làm gì đượ!

c Bởi vì cuộc so tài trước, doanh trại Dương Hải thất bại toàn diện, mười binh sĩ được phái đi, nhưng Miyamoto vẫn chưa bị đánh bại.

“Khà khả!”

Sĩ quan Đông Hoàng cười xấu xa: “Viên Long Cường, anh có hài lòng với món quà này mà tôi tặng không?”

Sắc mặt Viên Long Cường xanh lét như vừa ăn phải ruồi.

Đột nhiên, Miyamoto trên sàn đấu cực kỳ kiêu ngạo khiêu khích, làm sự việc trầm trọng thêm mà nói: “Một đám bỏ đi, rác rưởi, giá áo túi cơm vô tích sự! Thừa nhận đi, công phu người Đại Ninh mấy người chỉ là đống cứt chó, kém xa so với tuyệt học Đông Hoàng chúng tôi!”

“Đại Ninh, không có ai”

Nghe thấy lời khiêu khích này, mọi người lính trong doanh trại Dương Hải đều cảm thấy máu trong khoang ngực của họ như nóng bừng.

Một tên người Đông Hoàng lại diễu võ dương oai ở đất Đại Ninh…

Thật là đáng hận!

Họ nghiến răng, siết chặt nắm đấm, tất cả đều khao khát có một anh hùng có khả năng xông pha!

Nhiều chiến sĩ trên khán đài xì xào, đầy mong đợi.

Sau khi Tần Vũ Phong sau khi lên đài cũng không vội ra tay, mà tìm một sợi dây, trói hai tay ra sau lưng.

Kết quả là tay anh không thể cử động được nữa. Đọc ở trang nguồn như trên hình để chúng mình nhiều hứng khởi làm việc lên chương nhé!”

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kỳ quái, không biết anh muốn làm gì!

Phải biết rằng, vừa rồi Miyamoto càn quét một trận thẳng tắp, để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

Bây giờ Tần Vũ Phong trực tiếp trói tay mình lại, còn không phải từ bỏ hết sức phản kháng, chỉ có thể bị người khác tàn sát sao?

“Ha ha ha.”

Miyamoto không kiềm chế được cười một tiếng: “Cậu nhóc, xem ra cậu tự giác, biết mình không phải là đối thủ của tôi nên mới trực tiếp bó tay chịu trói!”

Đối mặt với sự khiêu khích, mặt Tần Vũ Phong không chút thay đổi nhưng trong mắt lóe lên một tia sáng chói lọi, tựa như một thần binh huyền khí vô song đã được tháo vỏ.

“Một tên Đông Hoàng nhỏ bé, dám kiêu ngạo như vậy ở Đại Ninh? Sở dĩ tôi trói tay là vì sợ máu của anh làm bẩn tay của tôi!”

Giọng nói của Tần Vũ Phong cao vút và đầy uy lực.

Thái độ kia tựa như không thèm để Đông Hoàng vào trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.