Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1030



Chương 1030

Thái độ của Lâm Kiều Như không chê vào đâu được, vừa lịch sự mà cư xử cũng tốt, không ai có thế tìm ra chút lỗi nhỏ nào.

Nhưng trên người cô luôn toát ra một vẻ xa lạ, một vẻ lạnh lùng mà người lạ không thể đến gần.

Lâm Kiều Như căn bản là không để ý đến Tứ hoàng tử.

Cô chỉ quan tâm đến việc khi nào có thể luyện võ lại Lâm Kiều Như trong lòng cảm thấy không thoải mái, cảm thấy với loại chuyện không liên quan đến cô như này, nhiều hơn một phút, sẽ làm chậm trễ việc đoàn tụ với Tân Vũ Phong.

Bây giờ, thậm chỉ còn trễ mất cả một buổi chiều Lâm Kiều Như rất nhanh, thu lại nụ cười trên môi, vẻ lãnh đạm của cô nếu không có người lạ đến gần thì càng trở nên sinh động hơn.

Tứ hoàng tử không hề cảm thấy tức giận Không những vậy, Tứ hoàng tử còn bị thu hút bởi thái độ thờ ơ của Lâm Kiều Như.

Lâm Kiều Như đẹp tự nhiên, nhưng mà Đế Đô có nhiều con gái như vậy, Tứ hoàng tử lại từng gặp qua rất nhiều rồi Nhưng Lâm Kiều Như, ở trong vô số mỹ nữ lại vô cùng nổi bật.

Suy cho cùng, vẻ đẹp của Lâm Kiều Như, cũng không phải là vẻ đẹp nội tâm bình thường, cũng không phải là một tiểu thư khuê các xa hoa, không quá nhiệt tình cũng không quá nhút nhát.

Vẻ đẹp của cô giống như đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, cao quý, lạnh lùng và vô cùng thuần khiến, khiến người khác chỉ dám đứng ở xa nhìn chứ không dám mạo phạm Mà Tứ hoàng tử lại không phải người bình thường.

Tứ hoàng tử thu lại vẻ kinh ngạc trước dung mạo của Lâm Kiều Như, dùng vẻ ngoài dịu dàng bước qua.

“Con gái của Yến Phiệt chủ, quả nhiên là hạc giữa bầy gà!”

“Tứ hoàng tử quá khen rồi!”

Yến Đông Lam thống lĩnh cả Yến Phiệt, có thể nói là lão cáo già.

Tứ hoàng tử nghĩ như thế nào, che đậy như thế nào đều không để lộ ra trước mắt người khác, nhưng ở trong mắt Yến Đông Lam, ông đều hiểu rõ Yến Đông Lam tâm trạng có chút phức tạp, liền cười chuyển chủ đề: “Có phải là Yến Phiệt chúng tôi qua sơ suất mà để Tứ hoàng tử đứng bên ngoài lâu như vậy không. Điện hạ mau theo tôi vào chính điện của Yến Phiệt, rồi lại nói tiếp!”

Tứ hoàng tử mỉm cười gật đầu nói: “Làm phiền Yến Phiệt Ít”

“Làm gì có làm gì có, Tứ hoàng tử ghé thăm Yến Phiệt chúng tôi, chính là vinh hạnh của chúng tôi!” Yến Đông Lam hết sức khách sáo nói chủ Tứ hoàng tử được Yến Đông Lam tiếp đón, dẫn vào chính điện của Yến Phiệt, hai bên nói chuyện hồi lâu, cuối cùng Tứ hoàng tử cũng nói rõ ý đồ của mình.

Tứ hoàng tử nhấp một ngụm trà, sau đó cười hỏi: “Yến Phiệt chủ, ông có biết tình hình của đại công tử của Tân Phiệt không?

Yến Đông Lam bất giác hơi khựng lại, đại công tử của Tân Phiệt, từng là Tân Thiên Lâm Tuy nhiên khi thân phận của Thiên Vũ đại nhân được tiết lộ, có một số người rằng danh tính của đại công tử Tân Phiệt, chính là Tân Thiên Lâm, cũng có người nói là Tân Vũ Phong.

Nói đến đây, Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như, hình như rất lâu rồi không liên lạc…

Ở bên cạnh, Lâm Kiều Như ở trong góc cũng vểnh tai lên lắng nghe.

Là Tân Vũ Phong hay là Tân Thiên Lâm?

Nếu như là Tân Vũ Phong thì.

Tần Vũ Phong dạo này đã xảy ra chuyện gì rồi?

Kể từ hôm ở cung Thiên Thu chia tay với Tân Vũ Phong xong, cô trở về Yến Phiệt, hai người họ gần như là không còn liên lạc nữa.

Lúc này, Yến Đông Lam lắc đầu nói: “Tôi không biết!”

Không nhìn ra được vẻ mặt của Tứ hoàng tử là đang vui hay buồn Trong lòng Tứ hoàng tử đương nhiên vui vẻ, dù sao anh cũng là người của hoàng thất, Tân Vũ Phong đã có công lao giúp ổn định Đại Hạ, cũng đổ không ít mồ hôi và máu.

Tứ hoàng tử đương nhiên không thể lộ ra vẻ quá vui mừng được!

Dù sao ở trước mặt nhiều người của Yến Phiệt như vậy, vô cùng phức tạp.

Tứ hoàng tử chậm rãi nói: “Tin này là từ Tân Phiệt truyền tới, nói rằng Tân Vũ Phong ở cổ mộ phía Tây Nam Miêu Cương gặp được em trai anh ta Tân Thiên Lâm, quan hệ giữa hai người họ, vốn là như lửa với nước, liền phát sinh một trận chiến!”

“Hiện giờ, Tân Vũ Phong, đã tự mình nổ tung rồi!”

Ngay sau khi nghe được tin tức này, còn chưa đợi Yến Đông Lam nói thêm gì, Lâm Kiều Như ở trong đám người đã thất thanh kêu lên: “Gì cơ! Làm sao có thể chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.