Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1118



Chương 1118

Khương Thạch Phương nghe Tần Thiên Vương nói hoàng đế treo thưởng vạn lượng để lấy đầu Tần Vũ Phong là hai mắt lập tức sáng lên.

“Thật là như vậy sao?”

Trên mặt Tần Thiên Vương mang theo biểu cảm bất lực, không biết nên khóc hay nên cười: “Loại chuyện như thế này, tôi lừa bà làm cái gì chứ?”

Khương Thạch Phương đột ngột nhảy lên, kích động mà đi qua đi lại giữa nhà: “Tốt, tốt quá rồi.”

“Lần này hoàng thất treo thưởng như vậy, tôi nhìn xem Tần Vũ Phong còn đắc ý kiểu gì. Cũng chỉ là một kẻ mà ai nhìn cũng căm ghét thôi. Không được, tin tốt lành như vậy tôi phải đi nói với anh tôi.”

Bất kể kẻ thù nào của Tần Vũ Phong sau khi biết tin tính mạng anh bị hoàng đế treo thưởng thì đều sẽ cười lên nỗi đau của người khác.

Trên thực tế, sau khi hoàng để hạ lệnh treo thưởng thậm chí còn chưa thật sự phải binh đi truy bắt Tần Vũ Phong.

Lúc này Tần Vũ Phong mặc dù biết bản thân đã bị treo thưởng, chẳng những không rời Đế Đô mà ngược lại còn không trốn tránh, nghênh ngang đưa Lâm Kiều Như trở về phủ Thượng Quan.

Lần trước sau khi truyền ra tin tức thực lực Tần Vũ Phong giảm sút, các kẻ thù đều nghĩ ra những cách bảo thù khác nhau. Còn lần này, không ai dám tìm tới cửa quấy rầy Tần Vũ Phong.

Dù sao sau một chuyến đi Tây Nam Miêu Cương, Tần Vũ Phong đã biểu diễn một màn đặc sắc như vậy trước mặt mọi người.

Một kiếm xé trời.

Từ chín tầng mây rơi xuống.

Tin tức Tần Vũ Phong khôi phục thực lực, còn tinh tiến thêm một bước, thực lực tăng vọt được truyền ra trước khi tin tức tính mạng Tần Vũ Phong bị treo thưởng truyền ra.

Đặc biệt hơn, trong tay Tần Vũ Phong là thượng cổ hoàng kiếm, Hiên Viên Kiếm, một kiếm bổ đôi Phiên Thiên Ấn. Khách khứa ở đó, người nào không biết, người nào không hay chứ.

Lúc này Tần Vũ Phong có thể xưng là người có võ công mạnh nhất ở Đại Hạ rồi. Võ công đệ nhất Đại Hạ, thực lực đúng như danh xưng.

Tần Vũ Phong như thế này, ai ai cũng muốn truy bắt thôi. Dù sao hiện tại anh cũng đang đại biểu cho cả vạn lượng vàng, giàu sang phù quý như vậy, ai mà không muốn.

Nhưng mà ai dám làm? Ai có thể chứ?

Ở một bên khác, ngay lúc Khương Thạch Phương lo lắng không ngừng, Tần Thiên Vương đang dự định phải người đi Tây Nam Miêu Cương tìm kiếm Tần Thiên Lâm, thì ở cửa ra vào Tần Phiệt xuất hiện một bóng dáng nghèo khổ, không nói nhiều lời liền muốn xông vào bên trong Tần Phiệt.

“Đứng lại.

Một tên hộ vệ Tần Phiệt ngăn cản người kia: “Một nơi quan trọng như Tần Phiệt, bất kể ai cũng không được tự tiện xông vào, một kẻ ăn mày như anh mà cũng muốn đi vào sao?”

“Ha ha ha ha ha.”

Kẻ bị người hộ vệ kia gọi là ăn mày cúi đầu cười kỳ lạ: “Tôi? Ăn mày sao?”

Người kia nói xong, toàn thân phát ra khí chất bậc thầy đỉnh cao, trong nháy mắt liền áp đảo tên hộ vệ kia, tên kia liền trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“Mở to hai con mắt chó của anh ra nhìn cho kỹ một chút xem ông nội anh là ai đây?”

Người hộ vệ ở phía dưới kinh hãi, trừng lớn hai mắt. Kẻ bị gọi là ăn mày kia lại là Tần Thiên Lâm.

“Cậu, cậu chủ.

“Xin, thật xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là lỗi của tôi, lỗi của tôi.”

Không cần Tần Thiên Lâm mở miệng, hộ vệ kia liền vừa nói vừa tự vả vào mặt mình.

“Cút.

Tần Thiên Lâm mất kiên nhẫn, đá tên hộ vệ kia bay ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.