Chương 1230
Nói xong, Tân Vũ Phong liền mạnh mẽ giậm chân, nhanh như một tia chớp, trực tiếp chạy đến bên cạnh chỉ huy tầng hai.
Tân Vũ Phong còn chưa hề vung đao, một tay gắng sức túm lấy đầu đối phương, sau đó vặn ngược lại, nghe một tiếng “rắc”.
Đám người Đông Hoàng vừa nãy còn cực kỳ hung hăng kiêu ngạo, trong nháy mắt đã mất đi sức sống, cơ thể mềm nhữn ngã xuống.
Tân Vũ Phong cũng không thèm liếc mắt một cái, vẻ mặt không có biểu cảm, buông tay ra.
“Bịch!”
Tiếng thi thể rơi xuống đất.
Tất cả những người Đông Hoàng có mặt ở hiện trường đều cực kỳ hoảng sợ.
Phải biết rằng, lúc nãy khi Tân Vũ Phong đi qua, bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy rõ bóng dáng của đối phương!
Đến khi nhìn thấy bóng dáng của Tân Vũ Phong rồi thì thủ lĩnh chỗ này của bọn họ đã là một cỗ thi thể rồi!
Tân Vũ Phong đi hết một đường từ tầng một đến tầng mười ba.
Lúc này, Tân Vũ Phong mới phát hiện, sau khi tiến vào các tầng trên, phân bố của những người này không chỉ là một thế lực chiếm một tầng.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, đối phương có hơn tám nghìn người của tổng cộng mười cứ điểm, e rằng sẽ đông đến chết ngạt mất.
Nhưng Tân Vũ Phong cũng phát hiện mình càng lên cao, thực lực của đối phương càng cao.
Dường như đối phương đã dựa theo sức lực mạnh yếu để phân chia lại các tầng.
Đi lên trên giết người, người của đối phương càng ngày càng ít.
Rốt cuộc anh đã giết bao nhiêu người trong suốt cuộc hành trình của mình?
Ba nghìn? Năm ngàn? Sáu nghìn? Tám nghìn?
Tân Vũ Phong không nhớ rõ lắm.
Thậm chí có thể nói Tân Vũ Phong hiện tại đã có hơi tê dại Tồi.
Suy cho cùng, cái chết của nhiều người Đông Hoàng như vậy không khỏi khiến tâm trạng của Tân Vũ Phong dao động một chút.
Ban đầu khi Tân Vũ Phong trà trộn vào trong đội ngũ người Đông Hoàng, tâm trạng anh còn có mấy phần hưng phấn.
Dẫu sao thì Tân Vũ Phong cũng biết bản thân trà trộn vào trong đội ngũ của người Đông Hoàng, một khi đã tiến vào thành công thì đồng nghĩa với việc anh có thể tóm cổ cả đám người trong mười căn cứ còn lại.
Nhưng cứ giết mãi cho tới bây giờ, Tân Vũ Phong đã không còn cảm giác gì nữa.
Trong lòng anh lúc này chỉ có một chuyện duy nhất.
Đó chính là báo thù.
Giết tất cả mọi người, trả thù cho người anh em Bạch Hứa Trạch của anh.
Còn có…
Tân Vũ Phong cũng cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao đã giết người ở nhiều cứ điểm như vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của tên thổ phỉ đó.
Chẳng lẽ tên thổ phỉ đó không ở bất kỳ một nơi nào trong mười tám cứ điểm này, là người của trụ sở chính sao?
Đây có lẽ là lời giải thích hợp lý duy nhất.
“Phù…”
Tân Vũ Phong thở ra một hơi, đẩy cửa lớn cầu thang.
Vừa mở cửa, anh liền phát hiện ở đây chỉ lác đác có một trăm người.
Nhưng Tân Vũ Phong đã phát hiện ra bất thường.
Khí tức của một trăm người này không hề giống với những người ở các tầng dưới, hay là nói không hề yếu ớt như những người ở các cứ điểm đã bị giết trước đó.
Ngược lại, có những nhân vật đáng để Tân Vũ Phong chú ý đến.
Tông sư Nhị Trọng Thiên.
Ánh mắt Tân Vũ Phong lướt qua đám người, chính xác nhìn chằm chằm vào một người Đông Hoàng trong đó.
Khí tức của tông sư Nhị Trọng Thiên phát ra từ trên người anh ta bao phủ khắp mọi nơi, khiến người ta không thể coi thường.
Hơn nữa, bỏ qua điểm này, người đó đã cũng đủ khiến người khác chú ý.
Tất cả những người Đông Hoàng có mặt ở hiện trường lúc.
này đều có thái độ cung kính vây quanh người đó, giống như là dáng vẻ “sao vây quanh trăng”.
Còn người Đông Hoàng được đám người đó vây quanh, ngoài khí tức của tông sư Nhị Trọng Thiên, cùng với thân phận siêu phàm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
Khác với tính tình dung tục của đám người Đông Hoàng đó, người Đông Hoàng trước mặt có lông mày như trăng khuyết, đôi mắt trong veo, da trắng, miệng cười, nếu ở bên ngoài e rằng là một công tử bột có thể khiến phụ nữ phải hét lên.
“Tân Vũ Phong, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Người đàn ông Đông Hoàng có dáng vẻ khôi ngô bước tới, đối mặt với Tân Vũ Phong.