Chương 1279
Mặc dù tất cả mọi người đều sinh ra ở Đại Hạ, lớn lên ở Đại Hạ nhưng đều đã nghe qua sự tồn tại của Kitano Takeshi hay Saemon ở đất nước Đông Hoàng bên cạnh này, cho dù có đưa mắt nhìn ra thế giới thì đó cũng là cao thủ bậc nhất nằm ở đỉnh của kim tự tháp.
Nhìn phản ứng lúc này của những người thuộc phái đoàn võ đạo Đại Hạ, võ sĩ tóc đuôi sam liền suồng sã cười phá lên.
“Ha ha ha ha.”
“Đám người Đại Hạ ngu xuẩn kia, bây giờ mới biết sợ sao? Quá muộn rồi.”
‘Võ sĩ tóc đuôi sam cười xong, trong mắt hiện bỗng lóe lên một tia nham hiểm: “Không phải vừa rồi còn rất kiêu ngạo.
sao? Tốt lắm, tôi đã nhớ kỹ các người rồi”
Sắc mặt của Nhạc Linh Linh càng lúc càng trắng bệch, thậm chí chỉ đứng im ở cửa không dám bước lên một bước.
Dường như võ sĩ tóc đuôi sam có thể cảm nhận được nỗi sợ của Nhạc Linh Linh nên quay đầu về phía Nhạc Linh Linh, trên mặt anh ta thoáng hiện lên một nụ cười dữ tợn nhìn chăm chảm Nhạc Linh Linh, tiếp đó còn liếm môi một cái mới nói: “Tuy nhiên, nếu các người chịu quỳ xuống trước mặt chúng tôi và hô to lên ba lần người Đại Hạ là rác rưởi, sau đó để chúng tôi dẫn cô gái này đi thì tôi có thể cân nhắc đến việc sẽ tạm thời tha các người vào hôm nay.”
“Nếu như các người biết thức thời một chút, chỉ cần cút ra khỏi Đông Hoàng, cả đời không bước vào Đông Hoàng nửa bước thì sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì tới nhau”
“Nếu không, hôm nay tôi sẽ khiến toàn bộ các người tàn phế, hơn nữa từ nay về sau để tôi nhìn thấy các người một lần thì sẽ đánh một lần.”
Khi nghe những lời phán xét lớn lối như thế, cả những người Đại Hạ có mặt ở đây đều căm phẫn đến điếng người.
Đám võ sĩ đến từ Đông Hoàng kia cũng hùa theo lời của anh ta, đều nở nụ cười phách lối.
“Đúng thế, chúng tôi chính là đệ tử của bậc thầy kiếm đạo đó, thế nào, đám lợn Đại Hạ thấy sợ rồi sao? Ha ha ha ha”
“Còn không mau quỳ xuống cầu xin ông nội các người rủ lòng thương xót đi”
“Tính tình của cô gái nhỏ này rất nóng nảy nha, không biết lúc ở cùng mấy anh em chúng sẽ có cảm giác thế nào đây, ha ha ha…”
Bởi vì Thiền Nguyên Dung của Nga Mi và Nhạc Linh Linh đều là một trong số ít phụ nữ có mặt trong đội lần này, vì vậy bà ta có ấn tượng rất tốt với Nhạc Linh Linh.
Nhìn thấy người Đông Hoàng chẳng thèm che giấu ý nghĩ xấu xa đối với Nhạc Linh Linh, hơn nữa còn sỉ nhục bọn họ khiến Thiền Nguyên Dung tức giận đến mức nắm chặt bộ kiếm bên hông, giống như có thể rời vỏ bất kỳ lúc nào để đâm về phía đám người Đông Hoàng cực kỳ ghê tởm kia.
Sắc mặt của tất cả những người Đại Hạ có mặt ở đây đều khác nhau, có người lộ rõ nỗi sợ hãi cực điểm trên mặt, có người cũng giống như Thiền Nguyên Dung đầy mặt đều là vẻ căm phẫn và không cam lòng, nhưng phần lớn vẫn là nhìn Tân Vũ Phong.
Dù sao thì từ lúc đi vào, Tân Vũ Phong vẫn luôn là người dẫn đầu những người này.
Nhạc Quốc Phong lớn tuổi nên đã nghỉ ngơi tương đối sớm, kể cả lúc gặp chuyện không may thì đám người bọn họ cũng không muốn làm phiền Nhạc Quốc Phong, còn phó trưởng đoàn Lăng Khiếu Thịnh bị võ sĩ tóc đuôi sam đá đến hôn mê bất tỉnh, hiện tại cũng coi như vô dụng không giúp ích được gì, cho nên tất cả mọi người đều gửi gãm hy vọng vào Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong cúi đầu, trầm mặc không nói, không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì Có người còn cho rằng Tân Vũ Phong đang sợ hãi nên mới không dám lên tiếng, thậm chí có người còn bắt đầu khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Đã sợ tới mức không dám nói lời nào rồi, biết trước như vậy còn lớn lối như vậy làm gì…”
“Đúng đó, nếu không phải do Tân Vũ Phong thì giờ chúng †a đã dễ nói chuyện rồi, nói không chừng còn có thể tiễn đám người Đông Hoàng này đi khỏi đây nữa chứ.”
“Nếu không cũng sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh lúng túng như thế này, đám người này chính là đệ tử của Saemon đó…”
Những lời này đương nhiên cũng sẽ lọt vào tai Tân Vũ Phong, dù sao những người này cũng đang cố ý nói cho Tân Vũ Phong nghe, thậm chí bọn họ còn muốn đẩy một mình Tân Vũ Phong ra ngoài để xin lỗi đám người Đông Hoàng kia.
Nhưng Tân Vũ Phong vẫn làm như không nghe thấy, anh vẫn cúi đầu không nói một lời