Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1305



Chương 1305:

 

“Nhạc Linh Linh, cô đang nghĩ gì vậy? Đi thôi, đến chỉ nhánh tiếp theo nào”

 

Nhạc Linh Linh xoa xoa gò má ửng đỏ của mình, sau đó chạy theo bước chân của Tân Vũ Phong: “Này, Tân Vũ Phong thối tha, sao anh lại chơi tôi như vậy hả?”

 

“Hahaha….

 

Tân Vũ Phong tiếp tục chạy tới chỉ nhánh tiếp theo của Võ quán Tanaka.

 

Dưới sự hướng dẫn của đệ tử của Saemon, Tân Vũ Phong và đoàn người nhanh chóng đến được nơi cần đến.

 

Tân Vũ Phong vẫn đạp cửa đi vào, giải quyết đệ tử gác cửa, sau đó đi đến dãy phòng nghỉ của đệ tử và võ giả.

 

“Ê, Bí tịch Sơn Hà Quyền đang ở đâu?”

 

Phản ứng vẫn tương tự như hai chỉ nhánh trước.

 

Thấy có kẻ lạ đột nhập vào đây, mọi người thất kinh hoảng sợ, lớn tiếng hỏi Tân Vũ Phong là ai mà lại dám xông vào Võ quán Tanaka.

 

Nhưng những lời này, sau khi thấy Tân Vũ Phong đã đánh bại gân hết người trong đây thì lại trở nên im bặt.

 

Tân Vũ Phong đối mặt với người cuối cùng vẫn còn nguyên vẹn trong chỉ nhánh này, hỏi: “Bí tịch Sơn Hà Quyền đang ở đâu?”

 

Người đàn ông kia đã run lên vì sợ hãi, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Đừng… đừng giết tôi!”

 

Giữa đôi lông mày Tân Vũ Phong lóe lên một chút không kiên nhẫn, anh nói: “Bí tịch đang ở đâu, nói mau đi! Nếu không, tôi sẽ giết anh!”

 

Toàn thân người kia run rẩy, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi biết, tôi biết! Anh đừng giết tôi! Ở trên hộc tủ kia… trên cái hộc tủ cao nhất đấ Theo hướng ngón tay anh ta chỉ, Tân Vũ Phong Nhìn nhìn thấy một chiếc tủ cao cũng cỡ bằng hai người lớn, đỉnh tủ gần như chạm đến trần nhà.

 

Mà có vẻ như trên đó có một vật gì đó.

 

Tân Vũ Phong nhảy lên, lấy xuống một cái hộp.

 

Anh dùng sức phá bỏ cái khóa trên hộp, sau khi mở ra, Bí tịch Sơn Hà Quyền đang nằm lặng lẽ bên trong hộp.

 

“Ha…”

 

Tân Vũ Phong thở hắt ra, lập tức nghiền nát quyển sách mỏng dính thành bột.

 

Tuy nhiên, anh không có ý định tha cho bất cứ người nào ở Võ quán Tanaka.

 

Dù sao thì, bất kỳ người nào ở Võ quán Tanaka đều có thể luyện được Sơn Hà Quyền.

 

Tân Vũ Phong không cho phép, một cuốn bí tịch không dễ dàng bị truyền ra ở Đại Hạ lại rơi vào tay người Đông Hoàng.

 

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, giơ kiếm lên chặt đứt hai tay của người cuối cùng, rồi rời khỏi đây.

 

Đêm ở Đông Hoàng lẽ ra phải khá sầm uất phát đạt, vì sự phát triển của ngành giải trí.

 

Nhưng những nơi như võ quán nhìn chung đều được xây dựng ở những nơi tương đối hẻo lánh, cho nên dọc đường cũng không có người qua lại.

 

Chỉ có điều, sự yên tĩnh trên đường lúc này lại có chút kỳ quái.

 

Nhạc Linh Linh rùng mình nói: “Tân Vũ Phong, anh có thấy chỗ yên tĩnh này có chút đáng sợ không?”

 

Tân Vũ Phong liếc cô cười nhạt: “Ồ? Trên đời này còn có chỗ có Nhạc Linh Linh cô mà lại yên tĩnh được đấy?”

 

Mặt Nguyệt Linh đột nhiên đỏ bừng, cô đánh hai cái vào vai Tân Vũ Phong, nói: “Tân Vũ Phong, anh có ý gì!”

 

“Ý tôi là, tại sao chỗ này lại không có nổi một bóng người đi đường vậy?”

 

Những người đi cùng khác cũng gật gật đầu, lộ ra vẻ lo lắng sợ hãi: “Đúng vậy, Tân Vũ Phong, ở đây hình như hơi quá yên tĩnh, trên đường cũng không có nổi một bóng người nữa”

 

“Đúng… cái sự yên tĩnh này làm tôi sợ đấy”

 

“Này các anh nói xem, Đông Hoàng thực sự sẽ không có yêu quái hay Sadako gì đó chứ?”

 

“Đã xảy ra chuyện kỳ lạ thì chắc chắn có quỷ rồi, nếu không thì chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.