Chương 1390
Tần Vũ Phong nhướng mày không nói gì, nhưng ánh mắt anh đầy ý khinh thường.
Tần Vũ Phong không hiểu vì sao một người đứng đắn, lễ phép, trông có vẻ lớn lên trong một gia đình có học thức như An Mai Anh, sao lại có một sư huynh thô lỗ như thế.
Quả nhiên, Hoàng Nguyên Sinh Thời bị Tần Vũ Phong khinh thường, mặt đột nhiên đỏ bừng, phát cáu nói: “Tần Vũ Phong, ý mày là sao, đang coi thường tao sao? Hay là coi thường m Dương sư bọn tao?”
Tần Vũ Phong lạnh lùng trả lời: “Nếu m Dương sư đều là những nhân vật lịch thiệp lễ phép như tiểu thư An Mai Anh đây thì có lẽ tôi sẽ tôn trọng một chút đấy”
Ngụ ý của Tần Vũ Phong là đang nói Hoàng Nguyên Sinh Thời thô lỗ, vô lễ.
“Mày…”
Hoàng Nguyên Sinh Thời tức nghẹn, sau đó tức giận nói: “Thằng nhãi này, có tin tao bảo Shikigami của tao xé nát mày ra không?”
Tần Vũ Phong không nói lời nào mà nhìn chằm chằm Hoàng Nguyên Sinh Thời.
Trong mắt hai người đằng đằng ý chí chiến đấu.
Người chủ trì thấy thế liền vội vàng tuyên bố chính thức bắt đầu thi đấu.
Ngay khi giọng nói của người chủ trì vang lên, Hoàng Nguyên Sinh Thời đã không do dự mà tạo kết ấn bằng cả hai tay, triệu hồi Shikigami đầu tiên ra.
“Ubume đại nhân, mời!”
Một người phụ nữ đầu đội mũ, mặt người chân chim hiện ra trong một đám mây sương mù dày đặc.
Tay của Hoàng Nguyên Sinh Thời vẫn không ngừng, tiếp tục kết ấn: “Kamaitachi đại nhân, ra đi!”
Sau khi đối phương vừa nói xong, một đám sương mù lại hiện ra dưới chân đối phương.
Sau đó, một sinh vật dáng vẻ hèn hạ, vẻ mặt gian xảo, lấm la lấm lét, cao chưa tới đầu gối của Tần Vũ Phong xuất hiện.
Mắt nhỏ như hai hạt đỗ đen, trên người phủ một lớp lông xám, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong đẳng đằng sát khí.
Tần Vũ Phong nhíu mày một cách chán ghét.
Nhân loại rất ghét loài động vât gặm nhấm này, ít nhất thì đa số mọi người đều thấy vậy.
Tần Vũ Phong cũng là một trong số đó.
Trên miệng Kamaitachi lộ ra hai chiếc răng nanh vuông dài màu vàng dính đầy nước bọt, khiến Tần Vũ Phong đủ thấy ghê tởm.
“Inugami,, ra đi!”
Đôi tay của Hoàng Nguyên Sinh Thời tiếp tục kết ấn, một đám mây sương mù lại hiện ra dưới chân anh ta. Một con chó hung ác với cái miệng không ngừng chảy nước miếng và cặp mắt đỏ tươi, không ngừng thở hổn hển cũng được triệu hồi ra.
Hoàng Nguyên Sinh Thời triệu một lúc liền ba Shikigami ra, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, lại kết ấn: “Kotodama…củng cố!”
Cùng lúc đó, một hàng chữ Rune bí ẩn và kỳ lạ xuất hiện khắp người của Hoàng Nguyên Sinh Thời, và sau đó, những chữ Rune đó chia ra bay đến chỗ ba con Shikigami được Hoàng Nguyên Sinh Thời triệu hồi ra.
Ubume, Kamaitachi và Inugami lập tức tăng kích thước cơ thể mà có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay cả con Kamaitachi thấp hèn hạ nhất cũng cao bằng một con người.
Chưa kể vóc dáng vốn dĩ giống như loài người của Ubume, lúc này còn cao hơn Tần Vũ Phong, giống như một tòa tháp tỉ mỉnh hình con chim vậy, nó sừng sững đứng ở trước mặt của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong nhíu mày.
Vẻ mặt của những người bên phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ cực kì khó coi.
“Tên m Dương sư này, xem ra có chút cách thức đấy!”
“Nói như vậy, không phải Tần Vũ Phong phải chơi một chọi bốn sao?
Hoàng Nguyên Sinh Thời là đang chơi xấu mài”
“Đúng!”
“Như thế thì Tần Vũ Phong làm sao có thể đánh lại được chứ?”
Những người đàn ông trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ bàn luận sôi nổi nói nhiều. Còn phía phụ nữ thì đều quay đầu qua, bất giác không nhìn.
Nhạc Linh Linh phàn nàn: “Tên m Dương sư này cũng quá độc ác.
Shikigami của An Mai Anh triệu hội ra tuy cũng có chút đáng sợ, nhưng vân vô cùng đáng yêu. Còn tên Hoàng Nguyên Sinh Thời này, triệu hồi ra toàn là những con mắc ói!”
Thiền Nguyên Dung bất lực nói đẹp xấu?”
àm gì có chuyện nhìn đối phương “Chỉ là, Shikigami do Hoàng Nguyên Sinh Thời triệu hồi có yêu khí mạnh hơn Shikigami do An Mai Anh triệu hồi thôi! E rằng còn lợi hại hơn nữa!”
“Lần này, e là Tần Vũ Phong gặp phải đối thủ thật sự Sau khi nghe Thiền Nguyên Dung phân tích, Nhạc Linh Linh hít một hơi lạnh lùng.