Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1820



Chương 1820

Bây giờ, cô ấy mà còn đợi cho ông ta đến chắc chắn cũng chỉ có chết.

Vì dù là tính cách của Quỷ vương Huyền Viêm hay là cách làm việc của của Tiểu Quỷ Vương đi chăng nữa thì… Tiểu Quỷ Vương sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào còn sống ở thế gian này mà cũng tu luyện Võ Tướng Thiên Ma Công giống như cậu ta đâu!

Lúc này, Tiểu Quỷ Vương lại chậm rãi mở miệng nói, giọng nói của cậu ta xù xì như mài trên giấy ráp: “À? Người này là… cô Đường nhỉ. Sao cô lại nói không được là sao vậy hả? Tôi đưa cô đến gặp Đại nhân Tu La là tạo cho cô một tương lai sáng lạng mà, thế sao lại không được, cô nói tôi nghe đi…”

Tiểu Quỷ Vương nói dứt câu thì nụ cười quỷ dị lại xuất hiện trên mặt, cậu ta lè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm lấy khỏe môi của mình. Đường Sương nhìn bộ dáng của cậu ta bị dọa cho lạnh cả người, cô ấy nhanh chóng tìm cớ để biện minh.

“Tiểu… Tiểu Quỷ Vương đại nhân… Ý của tôi là…” Đột nhiên trong đầu của Đường Sương hiện lên tia sáng, cô ấy vội nói: “Ý của tôi là nếu chúng ta mời Đại nhân Tu La làm khách thì chúng ta phải hộ tống ngài ấy đến cốc Huyền Sát mới có thể rời đi được chứ!”

Không đợi cho Tiểu Quỷ Vương nói, Tần Vũ Phong lại cười trừ bước đến chặn trước người của Đường Sương. Lúc này, trên mặt của Tần Vũ Phong đầy sự khinh thường và trêu đùa.

“Chỉ bằng cậu ta sao? Con trai của Quỷ vương Huyền Viêm ấy hả? Bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội, cậu lập tức quỳ xuống xin trở thành thuộc hạ của tôi, tôi sẽ tha mạng cho cậu, ok?”

“Anh!” Lúc này Tiểu Quỷ Vương mở to hai mắt mình!

Không biết bao nhiêu lần, cậu ta bị người trước mặt làm chọc tức rồi! “Cái tên này, có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy hả?”

Người đi theo sau Tiểu Quỷ Vương bước lên, quát lớn: “Anh chán sống rồi à!”

Tần Vũ Phong chỉ “à” một tiếng rồi nói: “Đương nhiên tôi biết mình đang nói chuyện với ai mà – Chỉ là nói chuyện với Tiểu Ô Quy mà thôi, nhiều năm qua tôi hành tẩu giang hồ cũng chưa nghe qua cái tên nào như thể cả

Tần Vũ Phong nói xong còn mở to mắt nhìn giống như anh chỉ đang nói đùa.

Nhưng lời này đối với Tiểu Quỷ Vương lại là sự sỉ nhục rất lớn. Cả đời Tiểu Quỷ Vương chưa bao giờ gặp ai nói xằng bậy như người trước mặt thế này!

Người này sao lại, sao lại… Sao dám làm vậy chứ!

Lúc này Tiểu Quỷ Vương đã giận đến tím mặt mày, cậu ta quát lớn: “Anh muốn chết đúng không!”

Tần Vũ Phong lại thản nhiên nhún vai.

Tiểu Quỷ Vương không do dự, mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình: “Lên cho tôi!” Vừa dứt lời, thì có mười người lập tức xông vào Tần Vũ Phong!

Nhưng Tần Vũ Phong lại vô cùng bình tĩnh mà công khỏe môi lên, thậm chí anh còn ôm lấy Đường Sương nhét vào trong xe.

Sau đó anh nhanh chóng nhảy ra xa, chỉ trong thoảng chốc đã đứng cách trăm mét so với nơi dừng của đoàn xe nhà họ Đường.

Chuyện này và chuyện tối hôm qua không giống nhau, đêm hôm qua anh chỉ cần động ngón tay một chút thì đã có thể giết chết mấy người này rồi. Nhưng bây giờ, số lượng của đối phương rất ít chỉ chừng có mười người, nếu anh lỡ tay lỡ chân làm hỏng xe ngựa của nhà họ Đường thì không tốt.

Anh còn phải nhờ họ đi thẳng đến cốc Huyền Sát nữa

Tiểu Quỷ Vương và những người kia cũng đuổi theo đến chỗ anh.

Khỏe môi của Tiểu Quỷ Vương cong lên, nói: “Sao vậy, anh sợ rồi à?”

Tần Vũ Phong nghe thấy thế chỉ cười trừ.

Ngay sau đó, Tần Vũ Phong ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Quỷ Vương mà nói.

“Tôi không sợ đâu. Tôi sợ đứng bên đó sẽ cản trở tay chân, lúc đó đến khi tôi giết cậu thì Không đã ghiền!”

“Chỉ sợ tôi chém giết không đã ghiền!”

Tần Vũ Phong vừa nói câu này thì dường như là tất cả mọi người ở chỗ này đều thay đổi sắc mặt

Ngông cuồng!

Quá ngông cuồng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.