Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 272



Chương 272

Giọng nói của Lâm Yến Vân tuy rằng không vang, lại như là một đợt sấm sét, ở ngay trong hội trường nổ tung. Tất cả các vị khách có mặt ở trên du thuyền, cũng đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Không ai nghĩ đến, cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy!

Để Lâm Kiều Như ở trước mặt mọi người, uống nước rửa chân?

Nhục nhã.

Cực kỳ nhục nhã.

Lâm Kiều Như lại thẹn lại giận, tức giận đến siết chặt nắm tay, ngực phập phồng không ngừng. “Như thế nào. Không muốn sao?”

Lâm Yến Vân cũng không sốt ruột, cười dữ tợn nói: “Như vậy xem ra, Tần Vũ Phong sống hay chết, cô cũng không quan tâm…Tôi đây sẽ phải người đi phế tên tiểu tử kia, cắt đứt gân tay gần chân anh ta, để anh ta bị tra tấn đến chết

Nghe thấy sự uy hiếp này, sắc mặt Lâm Kiều Như trắng bệch như tờ giấy, nhịn không được hỏi: “Tại sao. Chị vì cái gì mà nhằm vào tôi và Tần Vũ Phong?

Biểu cảm của Lam Yến Vân càng thêm dữ tợn, hung tợn mà trừng mắt nhìn cô: “Hừ! Cô còn không biết xấu hổ hỏi lại tôi?”

“Rõ ràng tôi mới là đệ nhất mỹ nhân của Dương Hải, mới là người xứng đáng được nhận hàng ngàn sự sủng ái yêu chiều, nhưng cô xuất hiện, đoạt đi đi tất cả sự hào quang của tôi, đoạt đi tình yêu của chủ tịch Phong Vân!”

“Biệt thự Star River, chiếc vòng cổ đôi cánh thiên sứ, cương vị trợ lý tổng giám đốc… những điều này đó vốn dĩ đều thuộc về tôi, là cô từ trong tay tôi, cứ chấp nhất cướp đi tất cả!”

“Còn có tên khốn Tần Vũ phong kia, tôi cầu xin anh ta giúp tôi trả nợ cờ bạc, thế nhưng anh ta thấy chết mà không cứu, làm hại tôi lưu lạc trong xã hội!”

“Cô có biết không… Tôi ở Thiên Hương Các sống những ngày tháng sống không bằng chết!”

“Lúc ấy tôi thề rằng chỉ cần có thể ra ngoài, nhất định sẽ trả thù, cho hai người không chết không được tử tế!”

Lâm Yến Vân điên cuồng thét gào, nói ra tất cả những điều sâu thẳm trong lòng của cô ta.

Độc nhất chính là lòng dạ đàn bà!

Ở đây rất nhiều khách khứa, cũng không khỏi run lập cập, bị lòng dạ rắn rết của cô ta dọa sợ. “Được rồi, không nói nhiều nữa! Muốn Tần Vũ Phong sống, cô hãy nhanh chóng uống hết chậu nước rửa chân này! Nhớ kỹ, một giọt cũng không thể để dư lại đó!” Lâm Yến Vân lộ ra nụ cười ngoan độc. “Đừng uống!”

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên đứng dậy, cao giọng nói: “Kiều Như tiểu thư, cô tuyệt đối không được nghe lời của Lâm Yến Vân, cô chính là đang phô trương thanh thế…Yên tâm đi, Tần Vũ Phong sẽ không có chuyện gì đâu!”

Những người khác cũng không biết mọi sự tình, nhưng dương bách xuyên biết cực kỳ rõ, Tần Vũ Phong chính là chủ tịch Phong Vân.

Hơn nữa, anh biết thực lực mạnh mẽ của Tần Vũ Phong, cho dù là ông Kiều Bát tìm đến tên sát thủ “Huyết Lang”, cũng không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong. Nguyên nhân chính là như thế, Lâm Yến Vân phái mấy tên thủ hạ đi, sao lại có thể uy hiếp đến tính mạng của Tần

Vũ Phong cơ chứ? “Hu?”

Lâm Yến Vân nhíu nhíu mày, lộ ra sắc mặt không vui: “Dương tổng, hiện tại toàn bộ hào môn gia tộc của Dương Hải, đều cùng tập đoàn Ba Đào đạt thành hợp tác, thế lực hiện tại của tập đoàn Phong Vân, không thể tạo nên sóng gió gì, cậu còn muốn cùng tôi đối đầu? Đừng quên, đây chính là địa bàn của tôi!”

“Bất luận như thế nào, tôi đều sẽ không để cô Kiều Như chịu nhục!”

Giọng nói của Dương Bách Xuyên như chuông lớn, khí thế mười phần.

Lần trước ở trong bữa tiệc của nhà họ Kiều, Kiều Thiên Dã muốn xâm phạm Lâm Kiều Như, là Dương Bách Xuyên đã ra mặt.

Mà lúc này đây, anh cũng sẽ không lùi bước. “Tôi đây là muốn xem, cô có thể kiên cường bao lâu

Động thủ!” Sắc mặt Lâm Yến Vân không có biểu cảm gì, ánh mắt lại bỗng nhiên sắc bén, lộ ra sự sắc bén như mũi nhọn để tận xương tủy.

Vừa dứt lời, một tên vệ sĩ từ bên hông móc ra một khẩu súng lục.

“Lach cach!”

Viên đạn được lên đạn, họng súng tối đen nhằm ngay vào dương bách xuyên, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, làm người khác hoa cả mắt. “Phanh!”

Vệ sĩ bấm cò súng, tiếng súng rung trời.

Màu bạc viên đạn, bay xẹt qua gương mặt của dương bách xuyên, làm da thịt anh cảm nhận được sự bỏng rát. “Viên tiếp theo, cũng sẽ không bắn trượt!”

Lời nói của vệ sĩ cực kỳ tàn nhẫn, giống như ma quỷ giết người không chớp mắt. “Tê…”

Dương Bách Xuyên nhịn không được hít hà một hơi, anh chỉ là muốn biểu hiện kiên cường một chút, hai chân lại không chịu khống chế mà run rẩy lên.

Một phát súng vừa rồi, chỉ cần đi lệch mấy centimet, là có thể bắn trúng ngay đầu anh.

Đối mặt với sự uy hiếp đến tính mạng, không ai mà không sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.