Chương 318
Ngày hôm sau.
Tân Vũ Phong chủ tấm ăn mặc thật chỉn chu, anh thay một bộ tẩy trang màu đen, vóc dáng khôi ngô tuấn tú bộc lộ ra vài phần khí chất tôn quý.
Mà Lâm Kiều Như cũng mặc một bộ đồ màu trắng, trời sinh xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành. Tần Vũ Phong lái chiếc xe jeep, chở cô đi với tốc độ cao, bon bon đến đi đến tỉnh Thạch Trì để tham gia dự đám cưới.
Cách biệt nhiều năm, anh em bạn bè cũng được gặp lại nhau! Tâm trạng của Tân Vũ Phong không khỏi có đôi phần kích động. còn Lâm Kiều Như thì lại thấy hơi căng thẳng một chút, lòng bàn tay cô cũng chảy đầy mồ hôi rồi.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt bạn bè của Tần Vũ Phong.
“Kiều Như, em sợ gì cơ chứ?” Tần Vũ phong không nhịn được mà phải hỏi,
“Em…em sợ biểu hiện của em tệ quá sẽ làm anh phải mất mặt.” Lâm Kiều Như thỏ thẻ đáp lời.
“Haha, em cứ xem nhẹ mình quá! Tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần như em ba ngàn năm nay chưa từng xuất hiện, em cứ đứng yên một chỗ thôi thì cũng đã khiến anh được nở mày nở mặt rồi, không khéo người ta còn nghĩ anh là con ông cháu cha thuộc hàng siêu khủng ấy chứ!”
Tân Vũ Phong trêu ghẹo cô.
“Quá đáng!”
Lâm Kiều Như đảo trắng mắt, thế nhưng khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt. Nếu người khác mà nói ngọt với cô như thế thì chắc chắn cô sẽ không thèm để ý, chẳng cảm thấy gì ngoài phản cảm cả.
Nhưng qua đêm cầu hôn hôm qua, quan hệ giữa hai người tăng nhiệt lên vùn vụt, hiện đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt. Hơn một tiếng sau, hai người đi đến khách sạn Đại Thành.
Toàn sảnh yến hội rộng lớn được giăng đèn kết hoa, không khí mừng vui bao phủ khắp nơi, đâu đâu cũng là lụa là màu sắc rực rỡ.
Trên tường là một bức ảnh kết hôn cỡ lớn. Chú rể mặt mày sắc bén sáng sủa, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, chính là Quách Thường Lân.
Cô dâu thì quyến rũ xinh đẹp, quyến rũ vô ngần, chính là hôn thê của anh ta, Tô Kỳ Hoa. – Nếu chỉ dựa trên ảnh chụp, xét mặt mũi thì tuy rằng Tô Kỳ Hoa số ra thì vẫn kém Lâm Kiều Như, thế nhưng cũng coi như là người đẹp dò trăm dặm mới tìm ra được, nhất là đôi mắt biết nói kia của chị ta, có thể nói là nét đẹp rất đặc biệt!
“Ấy? Chúng mình đến sớm quá à, sao lại chẳng có nổi một vị khách nào ở đây vậy?”.
Lâm Kiều Như nhìn quanh bốn phía, phát hiện cả sảnh yến tiệc lại hoàn toàn trống trơn không có lấy một bóng người, thoạt trông trống vắng cực kỳ
Tuy rằng cách thời gian tổ chức hôn lễ chính thức cũng phải một lúc lau nữa thế nhưng tính ra thì đáng lẽ thân thích của hai nhà nên có mặt từ sớm mới phải.
“Chờ thêm một chốc đi!”
Tân Vũ Phong ung dung mở miệng. Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút… Chờ được gần một tiếng đồng hồ! Theo kế hoạch, đáng lẽ hôn lễ đã được bắt đầu rồi, thế nhưng lại không hề có khách khứa gi đến dự cả.
Tình cảnh trước mắt đã như thế này, có là chậm hiểu thế nào đi nữa thì cũng phải nhận ra được có điều không phù hợp. Tần Vũ Phong lập tức lôi điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Quách Thường Lân.
“Tut…tut…tut.”
Trong điện thoại chỉ có tiếng máy chờ, không chuyển cuộc gọi được. Trong lòng lo lắng, Tần Vũ Phong thấy sốt ruột.
Bất chợt, anh trông thấy có nhân viên khách sạn đi ngang qua, thế là lập tức bước lên hỏi: “Xin hỏi có phải đám cưới của anh Quách Thường Lân và cô Tô Kỳ Hoa thay đổi thời gian không, làm sao mà đến giờ vẫn chưa có ai đến vậy?”
“Anh không biết à? Hôn lễ hủy bỏ rồi!”
Nhân viên khách sạn nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ, mở miệng trả lời.
“Cái gì?” Tần Vũ Phong nghe vậy thì giật mình, vội hỏi cho rõ: “Thế này là có chuyện gì?”
“Thì..” Nhân viên khách sạn đang định mở miệng.
“Rầm rập rầm rập!”.
Đột nhiên có một đám người mặc đồ đen hùng hổ chạy vào trong, chỉ nhìn thôi là biết không phải hạng người tốt đẹp gì.
Đám người đó chạy thẳng lên sân khấu đám cưới, tháo dỡ bức ảnh kết hôn xuống. Tiếp đó, họ lại đổi thành một tấm ảnh đen trắng! Tần Vũ Phong Và Lâm Kiều Như nhìn sang, thế rồi chợt tái cả mặt, không thể nào tin tưởng được.
Trong lòng Tần Vũ Phong thì lại như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, tay anh siết thành nắm đấm chặt đến độ khớp xương kêu răng rác. Đó là một tấm ảnh thờ!
Là ảnh thờ của Quách Thường Lân! Khốn kiếp!