Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 37



Chương 37

Ông ba bị người khác tố giác, tác phong có vấn đề, tạm thời cách chức mọi chức vụ, bắt đầu trở lại một nhân viên bình thường.

“Bịch!”

Sắc mặt Lâm Đông Hải phờ phạc, ông ta ngồi phịch xuống ghế, giống như cơ thể không còn chút sức lực nào cả.

Ông ta phấn đấu mười mấy năm, không dễ gì mới trèo lên được vị trí này, ai biết được chỉ cần một mệnh lệnh của nhà họ Quách, thì đã đánh ông ta trở về nguyên hình.

Đám người nhà họ Lâm còn lại cũng đều sốt ruột như kiến ngồi trên nồi lửa.

“Làm thế nào đây? Lần này làm thế nào mới được đây?”

“Thế lực của nhà họ Quách quá mạnh, ngay cả bác cả cũng bị gặp họa rồi!”

“Đáng ghét! Đều tại cái tên nhóc Tần Vũ Phong đó! Nếu như không phải cậu ta giở trò thì Yến Vân cũng sẽ không đắc tội với cậu Quách, mà ngược lại bây giờ sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Quách rồi!”

Những người nhà họ Lâm này không những không kiểm điểm mình còn ngược lại còn trút giận lên người Tần Vũ Phong.

“Haizz…”

Đột nhiên, Lâm Đông Hải thở dài một hơi, nhìn về hướng Lâm Yến Vân và nói: “Cháu gái ngoan, lần này vì dòng họ, e là con phải hi sinh một chút rồi! Nếu cậu Quách không nguôi giận thì nhà họ Lâm chúng ta nhất định là xong đời!”

“Cháu…”

Lâm Yến Vân mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Nếu như có thể gả vào nhà họ Quách, đương nhiên là cô ta cam tâm tình nguyện, nhưng cái giọng điệu đó của Quách Tuấn Hùng, rõ ràng là xem cô ta như đồ vô dụng.

Tốt xấu gì cô ta cũng là “Người đẹp hàng đầu Dương Hải”, tự cao kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận được sự sắp xếp thế này?

“Cháu có một cách!”

Đột nhiên Lâm Hoàng Quân đứng ra, khuôn mặt mang nụ cười đểu: “Anh Quách thích sắc đẹp, ham muốn vẻ đẹp của chị con! Nhưng nhà họ Lâm chúng ta, còn có một người cũng không thua chị con!”

“Em nói Lâm Kiều Như?”

Lâm Yến Vân lập tức phản ứng lại ngay.

“Không saiỊ”

Lâm Hoàng Quân gật đầu, tiếp tục nói: “Chị, chỉ cần bảo đứa con gái riêng đó ra mặt, thay chị đi với anh Quách, thì chuyện này có thể giải quyết được rồi!”

“Sợ là cô ta không đồng ý đâu nhỉ?

“Hi hi! Mẹ cô ta không phải mắc bệnh ung thư, cần một tỷ rưỡi để làm phẫu thuật sao, chúng ta lấy chi phiếu đến làm mồi nhử, không sợ cô ta không đồng ý!” Lâm Hoàng Quân tràn đầy tự tin, giống như nắm chắc điểm yếu của Lâm Kiều Như.

“Được! Cái cách này của Hoàng Quân không tồi!”

Lâm Đông Hải gật gật đầu: “Làm việc không nên chậm trễ, chuyện này giao cho cháu làm! Chỉ được thành công, không được thất bại!”

Nửa tiếng sau.

Lâm Hoàng Quân trực tiếp gọi xe đến khu dân nghèo.

“Sao anh lại đến đây?”

Lâm Kiều Như nhíu mày.

“Em gái Kiều Như, đừng căng thẳng như vậy! Tính ra thì anh cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với em đấy! Hơn nữa, anh đến là cho em một cơ hội hiếm cóiI”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.