Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 454



Chương 454: Ai mới là nghiệt chủng?

Ngông cuồng!

Quả thật là quá ngông cuồng!

Nghe được những lời này, trong đại sảnh lập tức bùng nổ.

Rất nhiều khách khứa ở đây tuyệt đối đều không nghĩ tới Tần Vũ Phong không chỉ khiêu khích Khương phiệt mà thậm chí ngay cả hoàng thất Đại Ninh cũng không thèm để ở trong mắt.

“Ha ha ha…”

Đột nhiên, Khương Thiên Tử giống như nghe được một câu chuyện cười, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Tần Vũ Phong.

“Nói nửa ngày, rốt cuộc đây chính là một tên bệnh thần kinh!”

“Tên nhãi kia, mày dám không để ý đến phương phiệt tạo, vậy thì mày có thân phận như thế nào? Hoàng thân quốc thích, hay là Công Hầu Tể Tướng?” .

Giữa những câu chữ trong lời nói này đều tràn ngập ý tứ châm chọc.

Con người được phân thành ba, sáu, chín loại người!

Mà Khương Thiên Tử lại là thiếu chủ của Khương phiệt, vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, nhất định sẽ trở thành người của tầng lớp bề trên.

Từ nhỏ đến lớn anh ta đã được vô số người theo đuổi, chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như bây giờ.

Anh ta nhất định phải ở trước mặt mọi người tranh giành phô bày mặt mũi, để giải tỏa mối hận trong lòng.

“Ha ha…”

Tần Phong cười nhạt, trả lời: “Tôi không phải hoàng thân quốc thích, cũng không phải là Công Hầu Tể Tướng gì cả? Nhưng mà…”

“Hoàng thân quốc thích thấy tôi cũng phải cúi đầu! Công Hầu Tể Tướng gặp tôi, cũng phải chắp tay hành lễ!”

Lời nói không hề có một chút sợ hãi hay chùn bước!

Rất nhiều khách khứa ở đây lại có cảm giác chấn động mà từ trước tới nay chưa từng có.

“Còn về phần thân phận của tôi, nói cho anh biết cũng không sao!”

Đột nhiên, Tần Vũ Phong dùng ánh mắt xa xăm nhìn Khương Thiên Tử, tiếp tục mở miệng: “Tôi họ Tần, tên Vũ Phong! Là cháu ngoại của Hộ bộ Thị lang tiền nhiệm Thượng Quan Thanh, là con trai của tài nữ Đế Đô Thượng Quan Uyển Nhi!”

Cái gì?

Khương Thiên Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra biểu tình khó tin, kinh sợ lên tiếng.

“Mày… Mày chính là tên nghiệt chủng đã bỏ trốn vào 18 năm trước?”

Cùng lúc đó, ở đây cũng có không ít khách khứa biết được quá khứ năm đó, thì thầm.

“Năm đó, việc Thượng Quan Uyển Nhi gả vào Tần phiệt cũng đã tạo nên một câu chuyện chấn động!”

“Nhưng sau đó hai nhà Tần phiệt và phương phiệt kết thông gia, Thượng Quan Uyển Nhi cũng bị gia chủ của Tân phiệt vứt bỏ!”.

“Tần Vũ Phong đang đứng trước mặt này hẳn là con trai cả của gia chủ Tân phiệt! Tính ra, cô của Khương thiếu chủ chính là mẹ kế của anh ta!”.

“Nghe nói mười tám năm trước anh ta mất tích một cách ly kỳ, thật không ngờ bây giờ lại quay trở về!”

“Chuyện này, chuẩn bị có kịch hay để xem rồi!”

Trên đài cao, sắc mặt của Khương Thiên Tử không ngừng biến hóa lúc xanh mét lúc trắng bệch.

Tần Vũ Phong trở về thật sự là chuyện vượt quá dự tính của anh ta.

Anh ta và Tần Thiên Lâm chính là anh em họ, quan hệ rất hợp nhau, không có chuyện gì giấu giếm.

Mà mỗi khi Tần Thiên Lâm nói về “anh trai” cùng cha khác mẹ này, lần nào cũng đều nghiến răng nghiến lợi, coi Tần Vũ Phong là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Mấy năm nay, Khương phiệt cũng đã vận dụng hết thế lực để tìm kiếm tung tích của Tần Vũ Phong, hy vọng có thể diệt cỏ tận gốc.

Có điều Tần Vũ Phong vẫn luôn ở lại biên giới phía Bắc, bọn họ cũng không có năng lực lớn như vậy, cho nên mãi vẫn không phát hiện được thân phận thật sự của Tần Vũ Phong.

Cho đến bây giờ, Khương Thiên Tử vẫn không biết Tần Vĩ Phong trước mắt chính là chiến thần Thiên Vũ!

“Nghiệt chủng, mày vẫn còn có lá gan để quay trở về đây? Không sợ cô của tao biết được sẽ trực tiếp giết chết mày hay sao?” Khương Thiên Tử cười nói.

“Miệng chó không mọc được ngà voi!”

Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng: “Mẹ của tôi chính là được Tần phiệt cưới hỏi về làm vợ một cách đàng hoàng! Người đàn bà rắn rết độc ác Khương Thạch Phương kia mới chính là tiểu tam lên thể chỗ, tính ra thì… Tân Thiên Lâm mới đúng là nghiệt chủng hèn hạ bẩn thỉu!”

“Mày muốn chết hả?”

Khương Thiên Tử giận dữ gầm lên: “Thiên đường có lối mà mày không đi, địa ngục không có cửa thì mày lại xông vào! Vẫn đang lo lắng không thể tìm được mày, thật không nghĩ tới… Mày lại chủ động tự dâng mình đến cửa! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải cân nhắc đến bản thân một chút! Chỉ bằng một mình mày thì làm sao có thể đấu với phương phiệt tạo? Người đầu, đến đây!”.

“Thuộc hạ ở đây!” Một tên hộ vệ lập tức đi tới.

“Hôm nay là ngày trọng đại của bổn thiếu gia, đánh đánh giết giết tính ra cũng không tốt lắm! Cứ như vậy đi… Bạn cho anh ta một ly hạc đỉnh hồng!” Khương Thiên Tử ra lệnh.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều không tránh khỏi hít nào một ngụm khí lạnh.

Hạc đỉnh hồng, đó chính là một loại độc dược độc nhất thiên hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.