Chương 501: Tình cảm của quận chúa Ngọc Linh Long
Giống như một bóng ma, xuyên qua đám đông, những đòn công kích liên tục rơi vào khoảng không.
“Hoa trong gương, trăng trong nước!”
Ngọc Linh Long đột nhiên quát một tiếng, từng bước uyển chuyển hóa ra hơn mười người.
Những tông sự cường giả ngồi trên khán đài trong nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là gì, ai lấy đều sững sờ.
Một tông sư hét to: “Chúng ta cùng nhau tấn công, sẽ biết đâu là người thật”
Hơn mười Ngọc Linh Long, khóe miệng người nào cũng nhếch lên nụ cười lạnh lùng:
“Các người bị lừa rồi”
“Bách điệu triệu phượng trưởng!”.
Chỉ thấy hơn mười người đồng thời hét lên, bàn tay trắng như ngọc khẽ di chuyển, không đợi những cao thủ ra chiêu đã đánh bọn họ lui về phía khán đài.
“Quận chúa thật lợi hại!”
“Khó có thể tìm được người nào ngang tuổi mà là đối thủ của tôi!”
“Tôi bất cẩn, cứ nghĩ rằng hoa trong gương, trăng trong nước của công chúa chỉ là ảo ảnh, không ngờ lại khiến người khác phải hoang mang, không ngờ tất cả đều là chân thật”
“Quận chúa còn trẻ như vậy đã có thể đánh lui mấy tông sư võ công cao cường, đợi vài năm nữa, chỉ sợ không có thể so sánh được!”
Mọi người đều tán thưởng, đây không phải là khen gợi mà là sự thật.
Bọn họ cứ nghĩ rằng Ngọc Linh Long là con gái của Thần Nghiêm Vương, từ nhỏ đã sống trong sự sung sướng, chiều chuộng, căn bản là không thể chịu khổ để tập võ được.
Nhưng cô ấy lại có thể có được thành tựu như vậy, bước vào cảnh giới của tông sư, rõ ràng một người phụ nữ tầm thường không thể so sánh được với cô ấy.
Ngoài mặt cô ấy bày tỏ ra dáng vẻ hiên ngang, nhưng trong lòng lại miệt thị những người tỏ ra dáng vẻ oai hùng, rõ ràng là kiêu ngạo nhưng lại không phải là kiêu ngạo.
“Quận chúa giống như một nữ chiến binh, cũng chỉ có chiến thần Thiên Vũ mới xứng đôi!”
“Tần Phiệt lên tiếng, nói tuần sau sẽ cưới quận chúa”
Mọi người thở dài một tiếng, nói: “Thời gian trôi qua đúng là nhanh thật, lần đầu khi gặp quận chúa, quận chúa còn chưa cao đến hông tôi, hiện giờ đã sắp lấy chồng”
“Quận chúa, nếu như chiến thần Thiên Vũ không tốt với quận chúa, lúc đó cho dù chúng tôi có già đến mức xương cốt sắp rụng rời cũng sẽ giúp mọi người báo thù.”
Ngọc Linh Long nghe thấy cái tên chiến thần Thiên Vũ, khuôn mặt hiện lên nụ cười e thẹn, hai má đỏ ửng lên: “Làm sao có chuyện đó chứ, nghe nói chiến thần Thiên Vũ là một người đàn ông dịu dàng”
“Ai, còn chưa lấy chồng đã bắt đầu nói đỡ cho gia đình nhà chồng rồi”
Mọi người trêu đùa khiến cho mặt Ngọc Linh Long càng đỏ hơn.
“Tôi biết người mình thích là người như thế nào”
Ngọc Linh Long nhớ lại kỷ niệm xưa.
Khi đó cô ấy từng thầm thề với bản thân rằng người cô ấy thích nhất định phải là một anh hùng lớn vang danh khắp nơi, cả người mặc kim giáp, bước hiên ngang đến cưới cô ấy.
Cho đến một ngày khi tan học, cô xem tivi liền thấy được tin tức về chiến thần Thiên Vũ, trái tim giống như trúng mũi tên tình yêu cupid, từ đó cô một lòng dành trọn tình cảm cho anh.
Đến bây giờ, Ngọc Linh Long vẫn nhớ rõ nội dung tin tức trên TV ngày hôm đó, đặc biệt là dáng vẻ của Tân Vũ Phong.
Ở trên sân khẩu trao thưởng, Tân Vũ Phong mặc áo bào, tuy rằng đeo mặt nạ vàng, nhưng cũng không thể che đi được khuôn mặt đẹp trai của anh.
Phía dưới có hàng triệu người đang quỳ lạy, oai phong lẫm liệt.
Từ đó về sau, Ngọc Linh Long chú ý đến tin tức về chiến thần Thiên Vũ nhiều hơn, một lòng hướng về anh, coi đây là mục tiêu, âm thầm khích lệ chính mình, khao khát một ngày có thể cùng anh vui đùa trên thảo nguyên mênh mông.
Lúc trước từng có hoàng tử tới hỏi cưới nhưng họ đều bị cô ấy từ chối, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Đó là gia đình danh giá, có biết bao nhiêu cô ấy bình thường mong muốn được gả vào đó, nhưng Ngọc Linh Long lại không có chút hứng thú.
Cho đến tận mấy ngày này, nhận được tin hỏi cưới từ Tần Phiệt, cô ấy vô cùng phấn khởi, lập tức đồng ý.
“Chiến thần Thiên Vũ, em sẽ cùng anh bảo vệ thiên hạ!”
Ngọc Linh Long nhìn ánh trăng sáng, trong lòng thầm thề.