Chương 550: Tôi không có hứng thú so tài!
Đối mặt với ánh mắt quan sát và tò mò của Hàn Sướng Âm, Tân Vũ Phong cũng không hề cảm thấy mất tự nhiên chút nào, ngược lại anh còn thoải mái gật đầu một cái: “Là tôi”
Hàn Sướng Âm mở lớn hai mắt nhìn, đôi mắt hạnh với con người trong sáng như hai ngôi sao nhỏ dần dần dâng lên mấy phần kính nể.
“Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, mặc dù anh Tần đây vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng mà thực lực lại không tầm thường!”
Tân Vũ Phong hơi mím môi, cũng không từ chối, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Thật ra thì dáng vẻ không hề khiêm tốn chút nào này của Tần Vũ Phong cũng rất đỗi bình thường, dẫu sao thì với chiến công và thực lực của anh cũng đã được thể hiện ra ở nơi đó rồi, thực sự là không hề cảm thấy được người ta khen một câu còn trẻ anh tài thì có gì đặc biệt hơn người.
Nhưng mà những người bên ngoài nhìn vào thì lại không biết chuyện đó, nhất là năm cao thủ Tông Sư kia.
Dựa vào thực lực Tông Sư vang dội một phương của bọn họ, về căn bản thì bọn họ không hề trải qua cuộc khảo sát mà trực tiếp được nhà họ Hàn mới tiến vào bên trong, ngồi lên vị trí khách quý.
Cho nên, đương nhiên là bọn họ cũng sẽ không biết rõ ràng về sự hiếm thấy và kỳ lạ của khối đá mang từ Nam Hải về kia!
Tất nhiên bọn họ lại càng không hiểu, chuyên dùng mấy từ thực lực nổi bật để khen việc Tần Vũ Phong chỉ cần sử dụng một động tác đơn giản đã có thể đánh nát bia đá kia cũng vẫn coi như là xem nhé!
Bọn họ chỉ là có chút không phục, năm người bọn họ rõ ràng đều là những cao thủ cảnh giới Tông Sư nổi danh một phương trời, vì sao Hàn Sướng Âm lại chỉ khen ngợi và ca tụng một mình Tân Vũ Phong thời kia chứ?
Xuất thân từ biên giới phía Bắc thì lại có thể như thế nào? Nói không chừng ngay cả chức vị chỉ huy quân đoàn với một trăm binh lính thôi người thanh niên này cũng chưa leo đến được, chẳng qua chỉ chạy đến nhà họ Hàn thử vận may mà thôi!
Giờ phút này, Vương Đông Quân, cũng chính là cao thủ cấp Tông Sư được người trong giang hồ gọi là “Càn Khôn Nhất Chỉ”, đi lên phía trước, trên mặt của ông ta tràn ngập vẻ không phục, mặc dù đã cố gắng hết sức để che giấu thành vẻ dửng dưng, nhưng mà giữa hai đầu lông mày của ông ta vẫn còn có sự khinh miệt không khó phát phát hiện ra.
“Cậu bạn trẻ Tần Vũ Phong này.”
Vương Đông Quân híp mắt, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Xem ra là cậu cũng luyện Chỉ Công nhỉ, không bằng tôi với cậu hai người chúng ta cùng so tài một phen tại Diễn Võ Đường này của nhà họ Hàn đi, như thế nào?”
Mọi người đều là nín thở chờ đợi, chờ để xem kịch vui, ngay cả Hàn Sướng Âm cũng không nói một lời.
Đương nhiên là Hàn Sướng Âm cũng có thể loáng thoáng đoán được Tần Vũ Phong rất lợi hại, nhưng mà dù có nói thế nào đi chăng nữa thì Vương Đông Quân cũng là bậc bề trên, hơn nữa đây còn là cuộc so tài giữa các võ giả, người bề dưới như cô ta vẫn chưa có đủ tư cách để can thiệp vào.
Trong lòng của Hàn Sưởng Âm có chút lo lắng thay cho Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong thật sự là một thiếu niên anh tài, coi như thực lực không bằng Vương Đông Quân đi nữa nhưng mà cũng có thể trợ giúp được một ít sức lực trong sự kiện lần này ở nhà họ Hàn của cô ta.
Nếu như tiếp sau đây Tần Vũ Phong bị Vương Đông Quân nhẹ nhàng đánh bại, trong lòng hứng chịu một sự đả kích sâu sắc, dứt khoát rời khỏi nhà họ Hàn, như thế thì nhà họ Hàn lúc này lại bị tổn thất mất một người trợ giúp, vậy bảo cô ta phải đi đâu nói phải trái mới được đây?
Không thể trách việc Hàn Sướng Âm ngay tức khắc coi nhẹ Tần Vũ Phong, vì dẫu sao thì Vương Đông Quân cũng đã nổi tiếng với tên tuổi Tông Sư rất lâu rồi!
Càn Khôn Nhất Chỉ Vương Đông Quân, cách điều khiển ngón tay của ông ta vô cùng quái lạ và kỳ diệu, một đòn đánh toàn lực của ông ta gần như có thể phá vỡ hư ảo, lay chuyển trời đất!
Bốn võ giả còn lại cũng đều đang bày ra dáng vẻ chờ xem kịch vui, bao gồm chính bản thân Vương Đông Quân cũng đang rất tự tin với dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Mọi người cũng muốn nhìn thấy Vương Đông Quân tung một đòn đánh ra oai phủ đầu với cái tên nhóc con không biết trời cao đất rộng, không biết khiêm tốn trước mặt mình này!
Chấp nhận hay là từ chối?
Tần Vũ Phong nghe xong thì lại chỉ hững nhìn lướt qua Vương Đông Quân, sau đó anh lắc đầu một cái: “So tài thì thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú!”.
Nói xong lời này, Tân Vũ Phong cũng không nói gì nữa.
Dẫu sao, mặc dù bản thân Vương Đông Quân là cao thủ trên giang hồ, ngay cả Tần Vũ Phong đều đã từng nghe thấy tên của ông ta, nhưng nếu như ông ta thật sự muốn so tài với mình, vậy thì quả thực là có chút quá mức không đủ để xem.
Lãng phí thời gian!
Đối thủ của anh là người nào?
Mỗi một người đều đã trải qua hàng trăm cuộc chiến, tắm máu không biết bao nhiêu lần, tất cả những người như Long chủ Tử Hải Triều, đệ nhất dũng sĩ của Độc Quyết, Võ trạng nguyên đánh khắp Để Đô không có đối thủ… Có ai trong số bọn họ không phải là cao thủ có thể càn quét bốn phương tám hướng?
Nhưng mà ở dưới tay của Tần Vũ Phong anh thì cũng chỉ trong một cái nháy mắt đã bị cắt nát thành một đống thịt vụn!
Chỉ là một cao thủ Tông Sư được xưng là Càn Khôn Nhất Chỉ, vậy thì có thể được coi là thứ gì?
Tần Vũ Phong khép hờ hai tròng mắt, cảm thấy vô cùng không thú vị.
Huống chi, lần này anh đi đến nhà họ Hàn ở Vân Ninh của Điện Thuận cũng chỉ là vì Cửu Diệp Kim Liên, không cần thiết phải trêu chọc phiền toái và thị phi ở chỗ này.
Hơn nữa đến lúc đó, lỡ như thật sự gặp phải rắc rối, vậy thì năm cao thủ có tiếng này vẫn còn có chỗ hữu ích cần dùng.