Chương 554: Thiếp Diêm Vương!
Trong mắt của Tần Vũ Phong lúc này đang phản chiếu ngược lại ánh sáng của Cửu Diệp Kim Liên.
Thật ra thì, dựa vào thực lực của anh mà nói, ngay tại chỗ này anh có thể trực tiếp cướp lấy Cửu Diệp Kim Liên, sau đó ung dung rời đi.
Dù cho toàn bộ những người đang có mặt ở nơi này cộng lại cũng vẫn không phải là đối thủ của anh, những cạm bẫy của Thuật Cơ Quan đã thất truyền từ lâu đang được bày bố ở bên ngoài kia cũng không thể nào ngăn được bước chân của anh. Thế nhưng, bản thân Tần Vũ Phong là vị tướng đứng đầu trong hàng trăm binh tướng, anh cũng biết rất rõ đạo lý “Nghi ngờ người thì không dùng người, đã dùng người thì không nên nghi ngờ người”.
Trước mắt, Hàn Cam Vọng đã dẫn sáu người bọn họ đến xem Cửu Diệp Kim Liên mà không hề có một chút phòng bị nào, có thể thấy được là ông ta hết sức tin tưởng vào bọn họ.
Theo lẽ dĩ nhiên, Tần Vũ Phong cũng sẽ không phụ lòng tin tưởng của ông lão này.
Tần Vũ Phong anh cũng có sự kiêu ngạo của Chiến thần Thiên Vũ, hành vi lợi dụng lòng tin để cướp lấy báu vật chắc chắn không phải là tác phong của Chiến thần Thiên Vũ!
Vì vậy, Tần Vũ Phong cũng không hề làm gì, thời điểm đi tới khu vực cấm này của nhà họ Hàn như thế nào, thì lúc rời đi anh cũng sẽ đi đi như thế.
Nhưng mà, con đường để bọn họ rời đi cũng không phải là con đường lúc bọn họ đi tới.
Hàn Cam Vọng dẫn đoàn người đi vào một con đường khác, lúc trở ra, trước mắt sáu người không còn là căn phòng nhỏ đổ nát và hoang tàn nơi cửa sau nữa, mà lại là Diễn Võ Đường, nơi bọn họ vừa mới rời khỏi để đi xem Cửu Diệp Kim Liên.
Tần Vũ Phong âm thầm bị sự kỳ diệu của cơ quan này làm cho rung động, nhưng còn năm cao thủ vang danh được mời đến ở phía bên kia thì lại không thể hiểu thấu hết được ý tứ sâu xa trong đó, chỉ thể hiện ra mỗi dáng vẻ ngây ngẩn và thán phục không nói lên lời.
Đã tận mắt thấy được Cửu Diệp Kim Liên cho nên đám người cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chiều tiến lên trước một bước, cho dù là đối mặt với gia chủ của nhà họ Hàn, nhưng mà anh ta cũng vẫn không tháo tấm mặt nạ kia xuống.
“Gia chủ của nhà họ Hàn, bây giờ chúng tôi cũng đã nhìn thấy được đóa Cửu Diệp Kim Liên kia rồi, quả thật là báu vật thứ thiệt”
“Chẳng qua là… Không biết gia chủ của nhà họ Hàn đây gặp phải loại phiền toái gì, thể nhưng lại bằng lòng lấy món báu vật quý giá đến như vậy ra để làm thù lao?”
Khuôn mặt của Hàn Cam Vọng hiện lên đầy vẻ do dự, thật lâu cũng không nói gì.
Vương Đông Quân thấy vậy, nói: “Ông Hàn, ông vẫn nên nói rõ ràng cho chúng tôi biết đi thì hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi cũng không biết được là tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ phải đối mặt với thứ gì, thế thì sẽ không thể nào chuẩn bị cho kỹ càng được, ông nói xem đến lúc đó bảo chúng tôi phải làm sao mới có thể làm xong được chuyện mà ông đã nhờ cậy chứ?”
Hàn Cam Vọng thở dài, lắc đầu một cái: “Không, không phải là tôi cố ý giấu giếm điều gì, thật sự là chuyện này.”
Nói đến đây, khuôn mặt già nua của Hàn Cam Vọng lại hiện lên đầy vẻ phức tạp, sau đó ông ta rút một tấm thẻ màu đen từ trong túi ra.
“Mọi người hãy xem thử thứ này một chút, có lẽ là có thể hiểu được sự tình”
Hàn Cam Vọng đưa chiếc thẻ màu đen đang cầm ở trong tay cho Hàn Sướng Âm, sau đó Hàn Sướng Âm lại dùng hai tay dâng lên cho người đang đứng tại vị trí gần với bản thân mình nhất là Vương Đông Quân.
Sau khi Vương Đông Quân nhận lấy tấm thẻ, chỉ nhìn sơ qua một cái thôi mà ông ta đã kinh ngạc đến độ nói không ra lời.
Bốn cao thủ cấp Tông Sư còn lại cũng rối rít nhìn vào tấm thẻ, sau đó đều cũng khiếp sợ không thôi.
“Cái này… Đây là…”
“Thiếp Diêm Vương!” Túy Hiệp Quan Tiến Hiệp kinh hô một tiếng.
Những đặc điểm nhận dạng đặc trưng của Thiếp Diêm Vương đều được bộc lộ ra một cách rất rõ ràng và thẳng thắn, lúc này cứ coi như là bọn họ không muốn thừa nhận thì… Cũng không đượ!
cThiếp Diêm Vương!
Gần như là thứ nguy hiểm nhất trong giang hồ, thậm chí có thể nói là thứ nguy hiểm nhất trên toàn bộ mảnh đất Đại Ninh!
Sau khi nằm cao thủ cảnh giới Tông Sư nhìn thấy được vật này thì đều bị dọa cho sợ đến mức mặt mày xám ngắt, từng giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống khỏi trán, đồng thời, bọn họ cũng không tự chủ được mà khẽ nuốt nước miếng.
Nhất là Vương Đông Quân đang cầm Thiếp Diêm Vương ở trên tay kia, hai tay của ông ta đã run rẩy đến độ gần như không thể nào cầm được tấm thẻ nhỏ bé ấy nữa.
Năm người này rõ ràng đều là những nhân vật thuộc đẳng cấp có thể một người lăn lộn một phương, được mọi người kính trọng, nhưng khi đối diện với một tấm Thiếp Diêm Vương nho nhỏ lại có thể bị dọa sợ thành dáng vẻ như thế này!
Tần Vũ Phong thấy vậy thì dứt khoát nhấc tấm Thiếp Diêm Vương kia ra khỏi tay của Vương Đông Quân, sau đó cẩn thận quan sát.
Tấm thẻ được phủ lên bởi một màu đen tuyền, trên đó có viết một hàng chữ nhỏ.
“Diêm Vương xuất hành, trăm quỷ tránh lui”
“Đến đêm trăng tròn, tắm máu nhà họ Hàn!”
“Hoạt Diêm Vương để lại”
Tần Vũ Phong đọc rành mạch thành tiếng từng chữ từng chữ được ghi thành ba hàng ở trên tấm thẻ màu đen kia, sau đó không nhịn được nhíu mày một cái.
Những năm gần đây, mặc dù anh vẫn luôn một mực mài danh ẩn tính ở đô thị, cũng canh giữ ở vùng biên cương nơi biên giới phía Bắc, nhưng cũng không phải vì thế mà anh không biết bất cứ chuyện gì trong chốn giang hồ ở Đại Ninh.
Ví dụ như việc anh cũng đã từng nghe thấy tên tuổi của năm cao thủ đang đứng tại nơi này