Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 703



Chương 703

Thần y Tiết thở dài, đi về phía trước, lật mí mắt của Tân Vũ Phong lên, lại bảo Thanh Long và Huyền Vũ hỗ trợ, xem xét vết thương toàn thân của Tân Vũ Phong, trong lòng cũng cực kì rối rắm.

“Lớn chuyện rồi”

Thần y Tiết lắc lắc đầu: “Vết thương lần này của Thiên Vũ đại nhân, thật sự là quá nặng! Hơn nữa, hình như còn cưỡng chế sử dụng bí thuật gì đó để nâng cao tu vi…”

“Lão phu tuy rằng được xưng là thần y, nhưng dù sao thì cũng không phải thần tiên tái thế gì đó!”.

Thần y Tiết đang nói, lại thở dài lần nữa: “Lần này, cứ cho là lão phu cố gắng hết sức mình, cũng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Thiên Vũ được!”

“Thần y Tiết!”

“Thần y Tiết!”

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Thanh Long và Huyền Vũ là hai người đàn ông rắn rỏi, cũng là hai người trong mười hai vệ trung thiệt huyết , cứ như vậy mà quỳ gối trước mặt thần y Tiết.

“Thần y Tiết, xin ngài hãy cố gắng hết sức mình cứu giúp! chiến thần Thiên Vũ, chính là hy vọng của toàn Đại Hạ!”

Thanh Long và Huyền Vũ vội vàng nói, thần y Tiết cả kinh, nhanh chóng đỡ hai người dậy: “Đang nói cái gì vậy! Lão phu đương nhiên sẽ cố gắng hết sức cứu giúp, mau đứng lên, mau đứng lên đi!”

“Như này đi”

Thần y Tiết hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Các người đem những nguyên liệu của trời, báu vật của đất mà Thiên Vũ đại nhân trước kia đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều đưa vào đây, cho ta thời gian ba ngày, trong ba ngày này, không được cho bất kì ai quấy rầy, bao gồm cả các người cũng đừng vào đây!”.

Trước mắt thấy thần y Tiết đã đồng ý, đã đưa ra điều kiện này, Thanh Long và Huyền Vũ nào có ý nghĩ không đáp ứng ông ấy.

Thanh Long và Huyền Vũ, lập tức đứng dậy đi chuẩn bị, không riêng chỉ mang đến nguyên liệu của trời, báu vật của đất mà trước kia Tần Vũ Phong đã chuẩn bị sẵn, còn có những trang thiết bị mà thần y Tiết cần sử dụng đến khi làm nghề, và đã chuẩn bị sẵn một lô dung dịch dinh dưỡng, lương thực quân dụng và những thứ khác, sợ thần y Tiết quá lao lực.

Hiện tại, thần y Tiết chính là hy vọng duy nhất có thể chữa trị cho Thiên Vũ đại nhân, ngàn vạn lần không thể xảy ra sai sót gì được!

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, trước khi chuẩn bị rời đi, Thanh Long vỗ vỗ ngực, bảo đảm với thần y Tiết rằng: “Thần y Tiết, ngài yên tâm, hai người chúng tôi, cứ cho là có mất cả mạng sống này, cũng sẽ bảo vệ tốt căn phòng này!”

Thần y Tiết nói một tiếng chắc chắn phải làm như vậy, liền đóng cửa lại từ chối tiếp khách.

Nhưng mà, ông ấy vẫn là không có nói cho Thanh Long và Huyền Vũ biết, Tần Vũ Phong có khả năng bị người ta hút tủy, chuyện tu vi xuống cấp.

Nếu Tân Vũ Phong đã gạt cả mười hai vệ trung thiệt huyết, thì ông ấy cũng không cần phải nhiều lời làm gì.

Nhưng Thanh Long không hề biết chuyện này, ngược lại ở ngoài cửa thả lỏng mà thở hắt ra một hơi.

Bảo vệ nghiêm ngặt phủ Thượng Quan, quyết tâm không để cho bất kì kẻ nào có ý định đến gần.

Dù sao thì bên trong phủ Thượng Quan này, trừ bỏ hai người bọn họ ra, còn có năm trăm binh lính tinh nhuệ của doanh trại Thần Sách ở đây, mặc kệ ngươi là yêu ma quỷ quái gì, đến cả một con ruồi bọ, cũng không được phép đi vào.

Huống chi, nơi này chính là Để Đô, là ở trong phủ Thượng Quan, là cứ điểm doanh trại Thần Sách của Tân Vũ Phong, tên nào không có mắt, sẽ giết tất?

Thanh Long trong lòng đã có dự tính trước, tự nhận là, đây là một nhiệm vụ cực kì đơn giản.

Nhưng mà, ngày hôm nay còn chưa kết thúc, vừa đến buổi tối, Thanh Long đã bị vả vào mặt.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến từng trận âm thanh của gót sắt.

“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!”

Tư thế hào hùng, âm thanh vang vọng, lập tức thổi vang kèn lệnh.

Từ trong phủ Thượng Quan nhìn ra bên ngoài, một lữ đoàn đang từ hướng bên này qua đây, thế như núi lở sóng thần, khí thế mạnh mẽ!

“Không hay rồi! Có quân địch đến!”

Thị vệ tuần tra ở cửa phủ Thượng Quan, lập tức thổi kèn lên.

Thanh Long và Huyền Vũ, nhận một đoàn lính tinh nhuệ của doanh trại Thần Sách, lập tức dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ đứng trong sân của phủ Thượng Quân, bày ra thế trận sẵn sàng nghênh tiếp quân địch.

Chỉ thấy bên ngoài, rất đông vệ sĩ mặc áo chống đạn đứng ở bên ngoài.

Mỗi người đều mặc một chiếc áo chống đạn, ở dưới ánh trăng, sự lạnh lẽo uy nghiêm đan xen chiếu rọi, khiến cho người nhìn, liền trong lòng cảm thấy trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.