Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 903



Chương 903

Bao gồm cả đám người Nam Tuấn Sái cũng tuyệt đối không ngờ tới!

Tần Thiên Lâm, lại có thể sống sót dưới một đao kia!

Trên ngực quả là có một vết thương, nhưng cũng không bị một chiêu Trảm Tiên chém chết!

Chỉ là một mặt mê man, nhìn qua, còn có chút chưa phục hồi tinh thần lại!

Có điều cho dù là như vậy, Tân Vũ Phong cũng không có thừa thẳng xông lên.

Ngược lại, Tân Vũ Phong giờ khắc này dựa vào đao mà đứng, cúi đầu, không nói một lời.

Chỉ có Tân Vũ Phong tự mình biết, mình bây giờ nào, hận giây tiếp theo không thế trực tiếp ngã xuống!

Nhưng anh không thể, nếu như ngày hôm nay ngã xuống ở ngay đây, sau này… E rằng cũng không còn cơ hội đứng lên nữa!

Tân Vũ Phong cần răng, lau khuôn mặt mơ hồ dính đầy máu tươi.

Chảy máu rất nhiều, ngay cả lông mi cũng dính, có chút không mở mắt nổi.

Tân Thiên Lâm sững sờ đứng tại chỗ bất động, Tân Vũ Phong cũng là có thể nhân cơ hội đánh giá trạng thái trước mắt của Tần Thiên Lâm.

Cũng còn tốt!

So với tình trạng bết bát nhất trong tưởng tượng, tưởng tượng của mình vẫn còn khá hơn nhiều.

Chí ít Tân Thiên Lâm cũng không phải không mất một sợi tóc!

Ngoại trừ điểm yếu ở vị trí tim, bản thân bị một đao Trảm Tiên bổ trên người, rõ ràng cho thấy bị trọng thương, máu tươi ào ào chảy ra.

Rất nhanh, liền thấm qua hơn nửa chiếc áo, tràn ra khỏi áo giáp vỡ vụn.

“Hừ… Hừ… Hừ…”

Tần Vũ Phong nặng nề thở hổn hển.

Tân Thiên Lâm bị trọng thương, việc này so với tình huống mình dự đoán, tốt hơn rất nhiều.

Tân Vũ Phong ngày trước cũng là không nghĩ tới, Tân Thiên Lâm hiện tại đã là đạt tới cảnh giới tông sư đỉnh cao, nhưng vẫn là bị bản thân một đao Trảm Tiên làm cho sợ vỡ mật!

Hạng người nhát gan như vậy, hoàn toàn làm bẩn cốt tủy của anh!

Tân Vũ Phong nhíu mày, “Hạo Khí Quyết” vẫn y như cũ đang vận chuyển.

Nội kình trong cơ thể vẫn sung túc, thế nhưng trên mỗi một khối bắp thịt mỗi một tấc tế bào đều đã kiệt sức, không thể động đậy.

Thừa dịp Tân Thiên Lâm vẫn chưa đứng dậy, Tân Vũ Phong điên cuồng điều động toàn bộ nội kình có thể điều động trong người, từng chút từng chút chữa trị tế bào mệt mỏi của bản thân!

Thế nhưng… không còn kịp rồi!

Tân Thiên Lâm đã đứng lên!

“Cái quái gì vậy, Tân Vũ Phong ơi là Tân Vũ Phong, tôi mới vừa rồi còn cho rằng, anh thật sự sẽ giết tôi…”

Tân Thiên Lâm nói xong, nhổ toẹt mỗi bãi máu lên mặt đất, khi ngẩng đầu lên, dung mạo vặn vẹo, ngũ quan dữ tợn!

Đã hoàn toàn không có thần thái của quý công tử xưa nay dùng để ngụy trang bản thân khi ở Đế Đô.

Ngược lại là bị lửa giận cùng sự thù hận che mắt, khuôn mặt thanh tú, giờ khắc này dữ tợn khủng khiếp!

Tần Thiên Lâm kéo trường kiếm, từng bước từng bước đi hướng về Tân Vũ Phong.

Lưỡi kiếm quét trên phiến đá gạch, gây ra tiếng vang chói tai.

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng bước chân vang vọng, trầm trọng như tiếng chuông báo tang.

“Tần Vũ Phong, chẳng lẽ anh còn tưởng rẵng, anh vẫn như ngày trước ở Đế Đô, ở Dương Hải sao.”

“Cho rằng tôi vẫn để mặc anh bắt bí, nói giết liền giết, nói đánh là đánh?”

“Con mắt này của tôi Tần Thiên Lâm vừa nói chuyện, con mắt giả bên phải, thăm thẩm lóe lên ánh sáng xanh.

“Cánh tay này của t Tần Thiên Lâm cởi phần che tay, lộ ra lớp da bên ngoài tay phải.

Cái kia đâu có phải là da người?

Rõ ràng là từ đủ loại máy móc tỉnh vi tạo thành, bên ngoài bao trùm một lớp che không biết làm bằng vật liệu gì.

“Còn có cái chân này của tôi, đều nhớ kỹ phải hướng về anh báo thù đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.