Chương 135: Vợ của anh ấy
“Giang, Giang Thần?”
Khi nhìn thấy người bước xuống xe là Giang Thần, Lâm Tiểu Nhiễm tròn mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy không thể tin nổi.
Trận nổ súng vừa nãy thật sự đã khiến cô ta lo lắng gần chết.
Dù gì trong xe cũng có 4 tên tội phạm, hơn nữa mỗi tên đều có súng, Giang Thần dù có giỏi đến mấy đi nữa cũng khó mà địch nổi.
Nhưng điều không ngờ tới là anh lại bước ra một cách cực kỳ nhàn nhã.
Còn tình hình của 4 tên kia khỏi nói cũng biết!
Trương Chính Nghĩa cùng mấy đồng chí cảnh sát đều đang kinh ngạc, bình thường dù ai gặp phải tình cảnh như Giang Thần, e là kết cục đều bị mất mạng nhỉ? Không ngờ anh lại sống sót, thật sự quá thần kỳ!
“Anh không sao chứ?”, Lâm Tiểu Nhiễm vội vã lao tới, nắm lấy cánh tay Giang Thần, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, gương mặt không giấu sự lo lắng, cho đến khi xác định Giang Thần hoàn toàn không bị thương, Lâm Tiểu Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thần cười như không cười nói: “Tôi không sao, hiếm khi thấy cô quan tâm tôi như vậy!”
Lâm Tiểu Nhiễm bất chợt đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Ai, ai thèm quan tâm anh chứ. Anh làm con tin thay tôi, nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi sợ lão Lâm sẽ mắng tôi đấy thôi!”
“Bố con cô giống hệt nhau, đều miệng rắn tim mềm!”, Giang Thần lắc đầu cười nói, dường như lại nhìn thấy bóng dáng của cấp dưới trên người con gái ông.
“Xí, nói như kiểu anh thân thiết với bố tôi lắm vậy!”, Lâm Tiểu Nhiễm bĩu môi nói, tuy nhiên, trải qua sự việc ngày hôm nay, cô ta đã không còn ghét Giang Thần như trước nữa rồi. Từ nhỏ Lâm Tiểu Nhiễm đã ngưỡng mộ các anh hùng, mặc dù hồi trước Giang Thần đã làm một số việc chẳng khác gì bọn côn đồ, nhưng những gì anh làm hôm nay, hoàn toàn xứng với chữ ‘anh hùng’!
“Anh Giang, hôm nay tóm được bọn buôn thuốc phiện phần nhiều là công của anh, tôi thay mặt cho toàn thể người dân Vân Hải bày tỏ sự cảm ơn với anh!”, Trương Chính Nghĩa kích động bước tới, khom người cảm ơn Giang Thần, các đồng chí cảnh sát khác thấy vậy thì cũng đồng loạt làm theo.
Vừa rồi bọn họ đã kiểm tra, giao dịch lần này của Đỗ Lôi với Trương Hổ tuyệt đối là bản án buôn bán thuốc phiện lớn nhất trong những năm qua ở Vân Hải.
Công lao của Giang Thần đứng đầu tiên!
Còn về phía họ, bất kể là phân cục khu đô thị mới hay tổ chuyên án, phá được phi vụ lớn như vậy, có thể coi như lập công lớn rồi.
“Tiện tay giúp đỡ mà thôi, không cần khách khí, nếu vụ án đã kết thúc, tôi cũng không còn việc gì nữa, vậy tôi đi đây!”, Giang Thần gật đầu, chuẩn bị rời đi. Một vụ án mà thôi, so với những chiến công anh lập khi tham gia những trận chiến trong năm năm quân ngũ thì chẳng có gì đáng nói.
Nhưng biểu hiện của anh trong mắt Trương Chính Nghĩa lại trở thành ‘giấu công không màng danh vọng’, thế là không khỏi càng thêm kính nể.
Lâm Tiểu Nhiễm cũng thay đổi ánh mắt, vội vã bước lên một bước: “Đã muộn vậy rồi, tôi đưa anh về nhé!”
Giang Thần gật đầu đồng ý, hai người cùng vào một chiếc xe cảnh sát.
Yên lặng duy trì suốt quãng đường, dường như Lâm Tiểu Nhiễm đang có tâm sự gì đó, cho đến khi tới nơi, cô ta mới đột nhiên nói: “Cảm ơn!”
Lâm Tiểu Nhiễm từ từ nói: “Tôi biết hồi trước mình đã hiểu lầm anh một số chuyện, anh vì nể mặt bố nên mới cứu tôi!”
“Không liên quan tới bố cô, đổi lại là ai tôi đều cứu cả, chẳng qua người đó vừa hay là cô thôi!”, Giang Thần nhàn nhạt đáp lại, anh cảm thấy cô gái này có vẻ hơi nhạy cảm rồi, điểm này hoàn toàn khác với ông bố.
Lâm Tiểu Nhiễm lại đột nhiên tâm sự: “Vài hôm nữa tôi sẽ đi khỏi Vân Hải, tôi muốn tới học viện quân sự để tiếp tục đào tạo chuyên cao, nhưng bố tôi lại muốn tôi ở lại Vân Hải, làm một cảnh sát bình thường!”
“Đừng nghe theo bố cô, cô là một hạt giống tốt, xứng đáng trải nghiệm tuổi trẻ huy hoàng hơn nữa!”, Giang Thần bất ngờ nói. Anh từng chứng kiến kỹ thuật dùng súng của Lâm Tiểu Nhiễm, dù là phản ứng hay lòng can đảm đều rất xuất sắc, nếu được rèn luyện tốt, chắc chắn sẽ trở thành một chiến sĩ ưu tú.
Lâm Tiểu Nhiễm lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cô ta cứ nghĩ Giang Thần sẽ lấy thân phận ‘người đi trước’ để thuyết phục thay bố cô ta, kết quả không ngờ anh lại cực kỳ ủng hộ quyết định của mình.
Lâm Tiểu Nhiễm nói lý nhí: “Tôi không ngờ anh lại nói như vậy”.
Chương 136: Tổng giám đốc công ty con của Vinh Đỉnh
Giang Thần gật đầu: "Nếu như cô muốn đến học viện quân sự, tôi có thể giới thiệu cô tới học viện quân sự Liệt Hỏa ở biên giới phía Tây".
"Ở đó, cô có thể có được điều kiện rèn luyện tốt hơn! Chỉ là nơi đó được gọi là 'Lò huấn luyện ma quỷ', không biết cô có gan để thử hay không thôi!", Giang Thần lại nói tiếp.
"Học viện quân sự Liệt Hỏa!", Lâm Tiểu Nhiễm nhất thời ngẩn người, rồi gương mặt lại đột nhiên hiện lên sự vui mừng. Phải biết rằng, học viện quân sự Liệt Hỏa là học viện quân sự đứng đầu ở cả Hoa Hạ này, được gọi là trường 'quân đội Thanh Hoa', tốt nghiệp từ đó ra đều trở thành những trụ cột vững chắc trong quân đội, xuất phát điểm là cấp tiểu đoàn .
Đó là học viện mơ ước của cô ta, nhưng với lý lịch và bối cảnh của cô ta mà muốn theo học ở học viện quân sự Liệt Hỏa thì e là vẫn chưa đủ tư cách.
"Anh... anh thật sự có thể đưa tôi đến học viện quân sự Liệt Hỏa sao?", Lâm Tiểu Nhiễm kiềm chế sự kích động hỏi lại lần nữa.
"Cô nghĩ với thân phận của tôi, có cần thiết phải lừa cô không?", Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Tiểu Nhiễm có được câu trả lời chắc chắn, suýt chút nữa là kích động đến mức nhảy cẫng lên, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt lại trở lại như cũ, nói: "Hừ, đừng tưởng anh làm như vậy sẽ khiến tôi thay đổi cách nhìn về anh, trong mắt tôi anh vẫn là một tội phạm coi thường pháp luật. Nếu như sau này để tôi biết anh có hành vi phạm pháp nào, tôi vẫn sẽ đưa anh ra công lý!"
Giang Thần lắc đầu không biết phải làm sao, cũng không nói gì nữa, trực tiếp đi vào biệt thự.
Lâm Tiểu Nhiễm bĩu môi, có điều vẫn nhìn theo bóng lưng của Giang Thần, mãi đến khi Giang Thần đi vào biệt thự rồi mới khởi động xe rời đi.
Sau khi Giang Thần về nhà thì phát hiện ra đèn trong phòng khách vẫn sáng, lúc này đã hơn ba giờ sáng rồi, không ngờ Vương Tuệ Lâm vẫn chưa ngủ.
"Vợ à, sao còn chưa ngủ thế!", Giang Thần không nhịn được nên hỏi.
Vương Tuệ Lâm lúc này đang mặc một chiếc váy ngủ dệt kim màu trắng, để lộ ra đôi chân thon dài trắng muốt, nằm nghiêng mình trên sô-pha, mơ mơ màng màng xem ti vi. Thấy Giang Thần về liền vội vàng ngồi dậy, kéo váy xuống che đi đôi chân xinh đẹp của mình, sau đó nhíu mày hỏi: "Sao giờ này anh mới về, anh đi đâu vậy?"
Giọng nói vô thức có chút hờn giận, chẳng khác gì vợ đang chất vấn chồng. Dù sao cái tay này không có tiền đồ gì thì cũng thôi đi, nhưng lại học được thói đi đêm không về, quả thực là càng ngày càng hết thuốc chữa!
Giang Thần đối mặt với chất vấn của vợ không những không bực mình mà trong lòng còn thấy ấm áp.
Đã nhiều năm rồi không có người thật lòng quan tâm anh như vậy.
Anh lấy Vương Tuệ Lâm chỉ là xuất phát từ việc tôn trọng di nguyện của bố mình, mãi đến lúc này anh mới phát hiện ra hôn nhân suy cho cùng là sự thay đổi quan hệ của hai con người.
Người phụ nữ trước mặt đây.
Là vợ của anh!
"Hôm nay tôi đi uống với bạn nên về muộn một chút, ồ đúng rồi, chuyện công việc của cô tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy nói Vinh Đỉnh hiện tại đang thiếu vị trí tổng giám đốc công ty con, ngày mai bảo cô tới công ty gặp mặt rồi thử làm việc xem sao!", Giang Thần ngẫm nghĩ rồi nói.
Vương Tuệ Lâm đầu tiên là cảm thấy thoải mái, anh muộn như vậy mới về hóa ra là vì chuyện công việc của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng đột nhiên ý thức được gì đó, sửng sốt nói: "Anh... anh vừa nói cái gì? Tổng giám đốc công ty con? Bạn của anh muốn tôi làm tổng giám đốc công ty con sao?"
Tổng giám đốc công ty con của Vinh Đỉnh, đó là đãi ngộ tương đương với phó chủ tịch công ty, thậm chí có thể trở thành chư hầu một phương, quyền lực còn to hơn so với phó chủ tịch, sao có thể không khiến cô kinh ngạc chứ.
"Giang Thần, anh không nhầm đó chứ? Bạn của anh thật sự cho tôi làm tổng giám đốc công ty con của Vinh Đỉnh sao?", Vương Tuệ Lâm vội vàng không nhịn được hỏi lại.
Giang Thần âm thầm mỉm cười gật đầu.
Ngay lập tức Vương Tuệ Lâm hoàn toàn sững sờ, vẻ mặt không thể tin nổi, có chút lắp bắp nói: "Nhưng... nhưng tôi không có kinh nghiệm trong ngành đầu tư, sao bạn của anh lại yên tâm giao vị trí quan trọng như vậy cho tôi được..."
"Đừng tự ti thế!", Giang Thần đi tới dùng hai tay vỗ vai Vương Tuệ Lâm, an ủi nói: "Cô có kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp, ở bất cứ ngành nghề nào cũng hợp, ngoài ra, với ngộ tính của cô thì tôi tin nhất định sẽ nhanh chóng hòa nhập được với ngành này, cô phải tin tưởng ở bản thân mình chứ!"
"Được rồi, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi trước đã!", Giang Thần nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Mặc dù chồng của cô không có sở trường gì, nhưng không thể không thừa nhận, từ khi anh đến nhà này đã vô tình giúp cô rất nhiều việc.
Chương 137: Không xứng với Tuệ Lâm
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Thần nhận được điện thoại của Lôi Hồng, nói muốn mời anh tới khách sạn Đằng Long ở vùng mới giải phóng.
Khách sạn Đằng Long là khách sạn năm sao lớn nhất và xa hoa nhất ở vùng mới giải phóng, diện tích rộng hai mươi nghìn mét vuông, trang hoàng nguy nga lộng lẫy, xa hoa như cung điện.
Ban đầu khi ông chủ của khách sạn Đằng Long xây dựng khách sạn này đã tốn gần ba trăm triệu nhân dân tệ. Sau này khách sạn Đằng Long bị ông lớn của vùng mới giải phóng Phùng Tiêu để mắt đến, Phùng Tiêu liền lên kế hoạch hãm hại, không những khiến ông chủ của Đằng Long táng gia bại sản mà còn suýt nữa phải vào tù, cuối cùng đành phải bỏ đi khỏi Giang Nam.
Khách sạn Đằng Long này nghiễm nhiên trở thành tài sản của Phùng Tiêu.
Ngay lúc này, trong phòng VIP trên tầng hai của khách sạn, Phùng Tiêu mặt mũi bầm dập quỳ dưới đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn một đám ông lớn, cảm giác bức bách cứ quanh quẩn không thôi.
Đêm qua trong lúc hắn ta đang tìm niềm vui trên thân thể thiếu nữ trong câu lạc bộ thì không ngờ Lôi Hồng dẫn người tới trực tiếp tịch thu câu lạc bộ của hắn, còn đánh hắn một trận nên thân. Hôm nay vừa sáng sớm lại lặng lẽ lôi hắn đến khách sạn Đằng Long này.
Mãi đến bây giờ, đàn em của Phùng Tiêu vẫn chưa biết lão đại của bọn họ đã bị người ta bắt đi rồi!
"Ông Lôi, Phùng Tiêu tôi tự hỏi chưa từng đắc tội với ông? Tại sao ông lại làm thế này với tôi, e là không đúng với quy tắc đạo đức nhỉ?", Phùng Tiêu bưng mặt căm phẫn mở miệng hỏi.
Theo lý mà nói, hắn và Lôi Hồng nước sông không phạm nước giếng, hắn thực sự không hiểu, Lôi Hồng không biết nổi điên cái gì mà nhất định phải gây khó dễ cho hắn.
Hơn nữa nhìn tình hình thì có vẻ như còn muốn đuổi cùng giết tận hắn ta!
"Cậu quả thật là không đắc tội với tôi, nhưng trách là trách ở chỗ cậu lại đắc tội với cậu chủ! Đắc tội với tôi, tôi còn có thể tha cho cậu một con đường, nhưng cậu đã đắc tội với cậu chủ thì chỉ có một con đường chết thôi!", Lôi Hồng dứt khoát lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế bành, ánh mắt lạnh thấu xương nói.
"Cậu chủ?", Phùng Tiêu sững người, đột nhiên lại càng cảm thấy mông lung hơn, không biết cậu chủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, hắn lại đắc tội với người ta lúc nào.
Hơn nữa, người này còn có thể khiến Lôi Hồng ra mặt thay cho anh ta!
Rốt cuộc là có lai lịch thế nào?
"Ông Lôi, có phải ông nhầm rồi không, từ trước đến nay tôi chỉ quanh quẩn trong khu mới giải phóng nhỏ bé này, đắc tội với cậu chủ lúc nào được chứ?", Phùng Tiêu khổ sở hỏi.
"Hừ, đợi lát nữa cậu chủ đến cậu ắt sẽ biết, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cậu chủ nhân từ mà tha cho cậu một con đường sống, bằng không cậu chỉ có thể gọi điện thoại cho tất cả người thân bạn bè đến nhà cậu ăn cơm thôi!", Lôi Hồng không nói gì mà Triệu Tư Phong ở bên cạnh lạnh lùng trả lời.
Phùng Tiêu lập tức run lẩy bẩy, biểu cảm hoảng sợ.
Một mặt khác, Giang Thần đã đến khách sạn Đằng Long, vừa bước vào đại sảnh thì gặp một người quen.
"Ồ, đây không phải là người anh em Giang sao? Anh cũng tới đây dùng bữa à?", Trương Xuyên vẻ mặt châm biếm nhìn Giang Thần, trên mặt viết rõ hai chữ khinh thường.
Anh ta không tin Giang Thần có thể đến được những nơi này để dùng bữa, nghe Điêu Ngọc Lan nói, tay này chỉ làm tài xế cho sếp, đoán chừng chắc là đưa sếp tới đây.
Giang Thần đương nhiên không có gì để nói với anh ta nên đi thẳng về phía thang máy.
Trương Xuyên thấy Giang Thần không thèm để ý đến mình thì bắt đầu nổi cơn điên, chỉ là một tên vô dụng mà thôi, là cái thá gì mà dám coi thường anh ta như vậy?
"Giang Thần, có lẽ anh không biết hôm nay tôi tới đây ăn cơm với ai đâu nhỉ?", Trương Xuyên trêu tức nói: "Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, hôm nay tôi mời dì Ngọc Lan và Vương Tuệ Lâm ăn cơm, hơn nữa hôm nay chúng tôi cũng chuẩn bị nói chuyện của tôi và Tuệ Lâm, qua hôm nay e là dì sẽ bắt anh và Tuệ Lâm ly hôn đó!"
"Ha ha, sao hả, biết tin này xong có phải cảm thấy rất bất lực không?", Trương Xuyên mỉa mai nói thêm một câu nữa. Dù gì đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ không chịu được vợ mình lặng lẽ dùng bữa với người khác!
Quả nhiên, sau khi nói xong, bước chân của Giang Thần cuối cùng cũng dừng lại.
Vẻ cười cợt đắc ý trên gương mặt Trương Xuyên càng rõ rệt hơn, anh ta lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Giang Thần, hôm nay tôi cũng không ngại nói rõ với anh, hôn nhân cần cả hai người cùng tiến bộ, nhưng anh căn bản vốn không xứng với Tuệ Lâm, loại người như anh ở lại bên cạnh Tuệ Lâm chỉ trở thành gánh nặng cho cô ấy mà thôi. Cho dù không có tôi thì hai người sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, cho nên tôi khuyên anh nên buông tay sớm, bởi vì chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho Tuệ Lâm!"
Chương 138: Anh chính là cậu chủ!
"Ồ? Vậy tôi lại thắc mắc rồi, sao anh có thể chắc chắn tôi và Tuệ Lâm sẽ chia tay, anh lấy đâu ra tự tin cho rằng mình có thể đem lại hạnh phúc cho Tuệ Lâm?", Giang Thần đột nhiên quay người lại, lạnh lùng cười hỏi.
"Còn phải hỏi sao?", Trương Xuyên khinh miệt, nhún vai, tràn đầy tự tin nói: "Tôi và Tuệ Lâm cùng đi du học với nhau, anh phải biết rằng chỉ có người từng đi ra ngoài mới biết thế giới rộng lớn thế nào, còn người như anh ngay đến bằng cấp cũng không có, kiến thức hạn hẹp thì sao có thể cùng bước trên một con đường với Tuệ Lâm!"
Trương Xuyên lắc đầu, biểu cảm càng khinh thường hơn.
Giang Thần nghe xong cũng lắc đầu, ánh mắt đầy sự đồng cảm và thương hại sâu sắc, rồi chợt mở miệng nói.
"Một người có tính cách độc lập chân chính ít nhất phải biết vinh nhục, chứ không phải chỉ học đại học được vài ba ngày, biết dăm ba câu điểu ngữ đã cảm thấy mình là người thượng đẳng, sính ngoại mà quên đi nguồn cội. Loại người như vậy ở Hoa Hạ chúng ta được gọi là 'súc sinh' đó!"
"Giang Thần, mẹ kiếp anh dám mắng tôi là súc sinh à?", mặt Trương Xuyên đỏ bừng lên, anh ta nghe ra được Giang Thần đang chửi anh ta, hơn nữa còn mắng một cách có tình có lý không tục tĩu nên lập tức nổi cơn điên, xông lên định túm cổ áo của Giang Thần, kết quả là Giang Thần chân dài đã chiếm được ưu thế, trực tiếp đạp vào bụng anh ta.
Trương Xuyên hú lên một tiếng rồi lảo đảo ngã vào chậu hoa phía sau, chậu hoa rơi xuống đất bể tan tành, bùn đất dính đầy lên người Trương Xuyên, nháy mắt trở nên vô cùng nhếch nhác.
"Giang Thần, mẹ kiếp, anh được lắm!", Trương Xuyên phủi quần áo, sắc mặt tức đến nỗi đỏ bừng, hôm nay anh ta còn hẹn hai mẹ con Điêu Ngọc Lan, bây giờ lại nhếch nhác bẩn thỉu thế này thì làm sao hẹn người ta được nữa chứ!
Giang Thần cười lạnh nhạt rồi đi lên tầng.
"Tổng giám đốc Trương, anh làm sao vậy? Uống mấy chén đã thế này rồi à?", đúng lúc này thì giám đốc của khách sạn Đằng Long, Vương Mạnh vừa hay tới, vừa bước vào cửa thì thấy Trương Xuyên va vào chậu hoa nên vội vàng chạy tới.
Trương Xuyên vì mối quan hệ công việc nên thường dẫn khách hàng tới Đằng Long dùng bữa, hơn nữa còn giúp giới thiệu không ít khách tới đây, thường xuyên qua lại nên hai người trở thành bạn bè.
"Anh Mạnh, chính là tên khốn đó đạp tôi, tôi bị bắt nạt ở khách sạn anh đó, chuyện này anh phải giúp tôi!", Trương Xuyên chỉ vào bóng lưng của Giang Thần gào lên.
"Ồ? Ở địa bàn của tôi mà cũng có người dám bắt nạt anh sao? Anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích!", Vương Mạnh vừa đỡ Trương Xuyên dậy, vừa nghiêm mặt nói. Trước đây Trương Xuyên đã từng giúp hắn giới thiệu không ít khách hàng nên lúc này đương nhiên Vương Mạnh phải giúp Trương Xuyên rồi, vội vàng tập hợp nhân viên chuẩn bị lên lầu xử lý Giang Thần.
Trương Xuyên lập tức cười gằn dữ tợn, anh ta biết rõ bối cảnh của Vương Mạnh, ngoài mặt là giám đốc khách sạn, nhưng nói trắng ra thì chính là tay chân của Phùng Tiêu, cùng lăn lộn trên giang hồ, lần này Giang Thần chết chắc rồi!
Ở một diễn biến khác, Giang Thần đã đến phòng VIP trên tầng hai, cũng chính là phòng VIP mà Lôi Hồng đang ở trong đó.
Vừa bước vào phòng VIP, tất cả mọi người đều lập tức đứng lên, cung kính đồng thanh chào hỏi: "Cậu chủ!"
"Đến cả rồi à!", Giang Thần gật đầu, không ngờ đám người Lôi Hồng đều đã đến đông đủ, không biết có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng ngay khi nhìn thấy Phùng Tiêu đang quỳ dưới đất thì anh lập tức hiểu ra.
"Cậu chủ, tối qua ông Hà nghe nói cậu chủ bị bắt nên nổi trận lôi đình, đặc biệt dặn dò tôi phải bắt tên khốn này đến trước mặt cậu, nghe cậu xử lý!", Lôi Hồng cúi mình khom lưng cung kính nói.
Giang Thần gật đầu, ông Hà quả nhiên có lòng, bản thân anh còn suýt nữa đã quên rằng tối qua anh bị bắt đều là nhờ vào tên Phùng Tiêu này.
Phùng Tiêu lúc này nhìn đến ngu ngốc cả người, mặc dù tối hôm qua uống hơi nhiều nhưng ít nhất hắn cũng không quên được người này!
Đây chẳng phải chính là người đã đánh đàn em của hắn sao? Không phải đã vào tù rồi à? Sao có thể ra ngoài nhanh chóng như vậy được?
Chương 139: Quyền lực vươn lên tận trời
“Cậu, cậu chính là cậu chủ?”
Phùng Tiêu lúc này kinh ngạc trợn tròn mắt, cuối cùng hắn ta đã rõ, hóa ra người này chính là ‘cậu chủ’ trong lời Lôi Hồng.
Một nhân vật có xuất thân hùng mạnh khó bề tưởng tượng!
Lôi Hồng tự tay kéo ghế qua cho Giang Thần, anh ung dung ngồi xuống, chậm rãi nâng chân lên.
Giang Thần như cười như không nói: “Không ngờ sớm như vậy chúng ta đã gặp lại, nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn anh!”
Hiển nhiên anh đang nhắc tới chuyện bọn buôn thuốc phiện trong dãy nhà hôm trước, nếu không phải Phùng Tiêu để anh vào trong, anh đã không có cơ hội tóm gọn bọn tội phạm. Giờ anh cũng không tức giận với Phùng Tiêu nữa.
Nhưng câu này lọt vào tai Phùng Tiêu lại mang ý nghĩa khác, hắn ta tưởng rằng hiện Giang Thần vẫn tức giận, liền vội vàng nói: “Cậu chủ, tôi xin lỗi, do tôi có mắt không tròng nên mới đắc tội với cậu, xin, xin cậu bỏ qua cho tôi một lần!”, Phùng Tiêu lúc này đã hoàn toàn quy phục rồi, người mà đến cả Lôi Hồng cũng phải cung kính chắn chắn lai lịch rất ghê gớm, nếu không có xích mích nào không thể giải quyết, hắn ta tất nhiên không muốn tiếp tục đối đầu.
“Bỏ qua cho cậu?”
Lôi Hồng đột nhiên lên tiếng chế nhạo: “Bỏ qua cho cậu là chuyện không có khả năng, hôm nay cậu có thể sống sót bò ra khỏi đây e đã là tốt lắm rồi!”
Ý tứ của Ông Hà rất rõ ràng, dám động tới cậu chủ mà vẫn bình an vô sự thì chẳng khác gì vả vào mặt nhà họ Hà.
Vào giây phút Phùng Tiêu đắc tội với Giang Thần, kết cục của hắn ta đã được định sẵn rồi!
“Ông Lôi, ông đừng có mà quá đáng, chú Phùng Đường của tôi là phó thị trưởng đấy, nếu ông làm gì tôi, sau này cũng đừng hòng sống yên ở cái đất Vân Hải!”, lúc này Phùng Tiêu có phần quẫn hóa quá khích, lập tức lôi chú mình ra dằn mặt.
Thì ra chú của hắn ta là phó thị trưởng, bảo sao hắn ta kiêu căng phách lối như vậy!
Lôi Hồng sững sờ, sau đó mới chợt nhớ ra người chú Phùng Đường làm lãnh đạo, đúng là có chút quyền lực, hơn nữa nghe nói chuẩn bị nhận chức ở thành phố, mặc dù ông ta có nhà họ Hà chống lưng, nhưng cũng không thể không kiêng nể.
“Chú của anh ghê gớm lắm ư?”, Giang Thần híp mắt, gật đầu nói: “Được thôi, tôi cho phép anh gọi cho chú mình, nhưng anh phải nghĩ cho kỹ, một khi anh gọi đi, có thể làm hại chính chú của anh!”
“Ha ha, cậu định làm gì chú của tôi?”, Phùng Tiêu bất giác cười lớn. Theo hắn ta thấy, Giang Thần quả thực có chút quyền thế, nhưng muốn động tới chú của hắn ta thì đúng là hão huyền!
Phải biết, Phùng Đường sắp tới sẽ lên thành phố nhận chức, cho dù tên nhãi này có thế lực như nào đi nữa, liệu có thể vươn tới tận thành phố chắc?
“Gọi đi!”, Giang Thần đưa điện thoại cho Phùng Tiêu.
Phùng Tiêu lạnh lùng nhìn Giang Thần, sau đó nhanh chóng bấm một dãy số.
Hắn ta bực tức tố cáo: “Alo? Chú à, có kẻ đánh cháu, nói là hôm nay nhất định sẽ cho cháu ra bã, chú phải cứu cháu!”
“Cái gì? Có người đánh cháu?”, phía đầu dây bên kia, Phùng Đường tức thì nổi trận lôi đình, ông ta không con không cái, bình thường chiều thằng cháu này như tiên, vừa nghe nó bị người ta đánh liền nổi điên, ông ta sầm giọng nói: “Bảo kẻ đánh cháu nghe máy đi!”
“Chú tôi bảo cậu nghe máy!”, Phùng Tiêu cười đắc ý đưa máy cho Giang Thần.
Anh vừa cầm máy liền nghe được tiếng cười lạnh của Phùng Đường: “Tôi không cần biết cậu là ai, lập tức xin lỗi tạ tội với cháu tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, cậu tự xem xét hậu quả đi!”
Phùng Đường dù gì cũng là người trong cơ quan, ông ta không muốn làm to chuyện, nhưng nếu đối phương cứ cứng đầu không hiểu đạo, ông ta cũng không ngại sử dụng một số thủ đoạn.
“Sếp Phùng, oai phong thật đấy nhỉ!”, Giang Thần cười lạnh, nói: “Nếu ông đã muốn ra mặt thay cháu mình, vậy tôi cũng muốn xem xem, ông chịu nổi điều tra hay không!”
Phùng Đường nhất thời sững người, nhíu mày nói: “Ý cậu là gì? Muốn điều tra tôi?”
Phùng Đường thực ra chẳng coi câu vừa rồi ra gì, các mối quan hệ trong thành phố của ông ta không phải dạng vừa, cho dù huyện điều người tới điều tra thì ông ta cũng không sợ!
Lúc này, Giang Thần đột nhiên lấy điện thoại của mình ra gọi cho ai đó, ra lệnh: “Điều tra Phùng Đường ở khu đô thị mới cho tôi, một phút sau lập tức báo cáo!”
Vừa nghe vậy, Phùng Tiêu tức thì ôm bụng cười ha há trên đất, cười đến nỗi chảy nước mắt luôn rồi!
Cậu ta tưởng mình là ai, ra vẻ ngầu lòi như thế?
Trong vòng một phút mà muốn tra rõ chú của mình?
Chém gió chắc?
Còn Phùng Đường bên này thì bất lực lắc đầu, thằng cháu mình gây sự với kẻ nào thế này, thiểu năng trí tuệ chắc?
Lại còn muốn tra rõ mình trong vòng một phút, trò hề chắc?
Cho dù là sếp lớn ở huyện cũng chưa chắc có bản lĩnh đấy!
Tuy nhiên chưa đến một phút sau Giang Thần đã nhận được tin, nghe điện thoại xong, anh cười lạnh, đọc ra một dãy số cho Phùng Đường.
Nụ cười của Phùng Đường chợt tắt ngúm, sau đó liền đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Dãy số mà Giang Thần vừa đọc là một số tài khoản ở ngân hàng nước ngoài, đó là bí mật lớn nhất của ông ta, thậm chí đến cả tình nhân ông ta cũng không biết.
Tại sao Giang Thần lại biết được?
Hơn nữa anh chỉ cần một phút đã tra rõ, loại thế lực gì đây?
Thật sự quá khủng khiếp, không thể tưởng tượng nổi!
Phùng Đường lau mồ hôi lạnh, vẫn già mồm nói: “Cậu nói gì thế, tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”
Chương 140: Khách sạn Đằng Long
Giang Thần lạnh lùng cười: “Nghe hiểu hay không trong lòng ông tự biết, cho ông một ngày tự giác tới bộ phận báo cáo, như vậy còn có thể được giảm nhẹ án! À phải rồi, không cần tìm cách thoát thân đâu, từ giây phút ông nói chuyện điện thoại với tôi, ông đã bị nhắm chặt rồi, dù là đường biển, đất liền hay hàng không ông cũng không thoát nổi đâu!”
Nước trong quá thì không có cá, Giang Thần vốn không định xử Phùng Đường, muốn trách phải trách Phùng Tiêu không biết lượng sức mình, cứ nhất định lôi chú hắn ta xuống hố mới chịu.
Giang Thần dứt lời xong, Phùng Đường nặng nề ngồi phịch xuống ghế, lưng áo dường như đã ướt đẫm, toàn thân ông ta rét run, dòng chữ ‘vì dân phục vụ’ bỗng trở nên chói mắt lạ thường.
“Alo, chú, chú ơi…”, Phùng Tiêu cầm điện thoại từ chỗ Giang Thần, lúc này hắn ta bắt đầu cảm thấy được gì đó không đúng.
Phùng Đường khôi phục tinh thần, không nhịn được chửi mắng: “Đều tại mày! Đồ sao chổi! Rốt cuộc mày đã đắc tội với ai! Xong đời rồi! Tiền đồ của tao bị mày hủy hết rồi!”
Phùng Tiêu tức thì mặt cắt không còn giọt máu, hắn ta giương mắt chết trân nhìn Giang Thần, toàn thân run lẩy bẩy.
Rõ ràng, chú cũng bị xử, vậy chỗ dựa cuối cùng của hắn ta không còn nữa rồi!
Đến cả đám Triệu Tư và Lôi Hồng cũng không nén nổi kinh ngạc.
Hiện giờ bọn họ đã hiểu tại sao ông Hà kính trọng người thanh niên này như vậy. Chỉ trong vòng một phút liền xử xong Phùng Đường, loại thế lực này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Quyền vươn tận trời!
“Cậu chủ tha mạng! Xin hãy tha cho tôi!”, Phùng Tiêu bây giờ triệt để sợ hãi, hắn ta vội vàng bò tới, đập đầu như bổ củi.
Trước mặt một nhân vật như này, sợ là đến con kiến hắn ta cũng chẳng bằng, không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương giờ muốn giết hắn chỉ cần một cái phẩy tay mà thôi.
Lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này chính là cầu xin.
Phùng Tiêu gào khóc cầu khẩn: “Cậu chủ, chỉ cần cậu tha mạng cho tôi, tôi đồng ý bỏ ra tất cả tài sản, kể cả khách sạn Đằng Long cũng là của cậu!”
Hắn ta là định bỏ vàng giữ mạng!
Bỗng một tiếng súng vang lên, cắt ngang phòng bao ồn ào.
Vương Mạnh dẫn người hùng hổ xông vào, trợn mắt quát lớn: “Tên nào là Giang Thần mau ló mặt ra đây cho…”
Chữ ‘tao’ còn chưa dứt thì hắn đã chết sững tại chỗ.
Bởi vì hắn ta vừa nhìn thấy người đang quỳ khóc dưới đất vô cùng quen mắt.
Quan sát kỹ hơn, tức thì trở nên hoang mang.
Đó chính là Phùng Tiêu, đại ca của hắn ta mà!
Phùng Tiêu đang quỳ trước mặt kẻ khác?
Chuyện gì thế này?
Nhìn qua một lượt phòng bao, Vương Mạnh lại càng kinh hãi hơn.
Cha mẹ ơi, thế trận gì đây?
Lôi Hồng? Triệu Tư? Vương Đằng?
Những người máu mặt ở Vân Hải đều tập trung ở đây!
Mà Lôi Hồng hiển nhiên nhằm vào Phùng Tiêu mà tới.
Vương Mạnh tức khắc nhũn cả chân, suýt chút nữa định bỏ chạy, nhưng người của Lôi Hồng đã nhanh chóng chặn kín đường ra.
“Phùng Tiêu, đây là đàn em của mày? Sao, tới đây giúp đại ca nó à?”, Vương Đằng cất giọng chế nhạo, tiện tay rút con dao gạt ra đùa nghịch.
Phùng Tiêu thất kinh, vội vàng quát Vương Mạnh: “Đứng đó tròn mắt cái gì, còn không mau quỳ xuống cho tao!”
Sắc mặt Vương Mạnh trắng bệch, hắn ta hấp tấp vừa quỳ vừa lê chân qua, đại ca đang quỳ, hắn ta nào dám đứng?
“Trương Xuyên gọi mày tới à?”, Giang Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày hỏi.
Vương Mạnh liến thoắng đáp: “Dạ, dạ, dạ, là Trương Xuyên bảo tôi tới gây sự với cậu, đại ca, tôi sai rồi, tôi có mắt không tròng, tôi tạ tội với cậu, sau này tôi không dám nữa!”
“Cậu chủ, có cần tôi xử lý tên kia đi không?”, Lôi Hồng hung dữ nói, có kẻ dám cố ý gây chuyện với cậu chủ, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
Giang Thần phẩy tay: “Không cần đâu, chuyện này ông khỏi lo!”
Giết gà dùng đao mổ trâu, với loại tép riu như Trương Xuyên thật sự không cần khoa trương như vậy.
Renggg!
Vương Tuệ Lâm đột nhiên gọi tới.
“Alo, Giang Thần, sáng nay tôi tới Vinh Đỉnh báo cáo rồi, bọn họ quả nhiên đã sắp xếp vị trí tổng giám đốc công ty chi nhánh cho tôi, hơn nữa còn để tôi khai thác thị trường hoàn toàn mới ở Vân Sơn, đây đúng là cơ hội vàng!”, Vương Tuệ Lâm hưng phấn nói tiếp: “Tôi còn được làm việc với chị Trương Miêu nữa, chị ấy siêu tốt, mọi chuyện đều lo lắng cho tôi cực chu đáo!”
“Ồ thế ư, vậy phải chúc mừng bà xã rồi!”, Giang Thần cười đáp.
“Ừm, ừm, chuyện này còn phải cảm ơn anh!”, hiếm khi Vương Tuệ Lâm ăn nói dịu dàng như vậy, cô hình như vừa nghĩ ra gì đó, nói tiếp: “À phải rồi, mẹ vừa gọi cho tôi bảo lát nữa muốn đưa tôi cùng đi ăn với Trương Xuyên ở khách sạn Đằng Long, ừm… Anh cùng đi với tôi nhé!”
Một tia ấm áp len lỏi trong lòng Giang thần, đây là Vương Tuệ Lâm không muốn anh hiểu lầm, bỗng từ lúc nào, hai người đã dần hiểu lòng nhau.
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừm, rõ rồi, vậy buổi trưa tôi sẽ qua đó!”
Vương Tuệ Lâm vội nói thêm: “Còn nữa, bữa này anh mời nhé, tôi không muốn mắc nợ Trương Xuyên gì cả, sau này cũng không muốn dây dưa gì với anh ta!”
“Được!”
Cúp máy xong, Giang Thần nghĩ một hồi rồi hỏi Phùng Tiêu: “Nãy anh vừa nói gì ấy nhỉ, muốn tặng khách sạn Đằng Long cho tôi đúng không?”
Phùng Tiêu hơi bất ngờ, sau đó liền gật đầu như bổ củi: “Đúng vậy, cậu chủ, kể từ hôm nay anh chính là chủ của khách sạn Đằng Long!”
Chương 141: Làm mối
Tới gần trưa.
Vương Tuệ Lâm và Điêu Ngọc Lan cùng nhau tới khách sạn, lúc này Trương Xuyên đã thay xong một bộ vest sạch sẽ, đi theo hai người bước vào sảnh.
"Bác gái, phòng VIP mà cháu đặt ở tầng hai. Giá thấp nhất là 8888. Món bồ câu quay của họ rất đặc biệt, lát nữa bác phải ăn nhiều vào nhé", Trương Xuyên nói với vẻ nịnh bợ.
"Tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ sao? Trời ơi Tiểu Xuyên, cả gần mười ngàn tệ luôn rồi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, cháu lãng phí quá rồi đó", Điêu Ngọc Lan cười nói, ngoài miệng thì nói tốn kém nhưng trong lòng thực ra rất hài lòng.
Thực ra hôm nay bà ta tới là để làm mối giúp Trương Xuyên với con gái bà ta.
Nhưng Vương Tuệ Lâm thì cau mày, khi không lại tỏ ra nịnh bợ, không biết Trương Xuyên lại định giở trò gì nữa đây, nếu không phải mẹ cô ép thì còn lâu cô mới đồng ý tới.
Lúc lên lầu, Vương Tuệ Lâm nhìn đông ngó tây, Giang Thần nói là sẽ tới, nhưng đã giờ nào rồi mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, không biết có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.
“Tuệ Lâm, nhìn gì vậy? Mau đi thôi”, Điêu Ngọc Lan cau mày, kéo Vương Tuệ Lâm lên lầu cùng Trương Xuyên.
Cả ba người cùng bước vào phòng VIP, nhưng lúc này, họ phát hiện, đã có người ngồi ở trong đó từ trước. Ngay cả Trương Xuyên cũng phải ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Rõ ràng anh ta đã đặt phòng VIP này trước rồi, sao có thể xuất hiện người khác chứ?
"Này, anh bạn, có phải anh đi nhầm phòng rồi không? Phòng này là..."
Trương Xuyên còn chưa kịp nói hết câu thì cả người bỗng nhiên ngây ngốc, bởi vì người đó vừa quay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc liền xuất hiện.
“Giang Thần? Sao cậu lại ở đây?”, Điêu Ngọc Lan trợn tròn hai mắt, sau đó hung dữ nhìn con gái mình, bà ta đã dặn hôm nay không được đưa tên ăn hại này tới, rõ ràng Vương Tuệ Lâm đã không nghe lời bà ta.
"Anh Giang, sao anh lại ở trong phòng VIP mà tôi đặt? Hình như anh đi nhầm phòng rồi thì phải?", vẻ mặt Trương Xuyên vô cùng khó coi. Anh ta không ngạc nhiên khi thấy Giang Thần xuất hiện ở khách sạn Đằng Long. Điều anh ta ngạc nhiên là người này vẫn không hề hấn gì.
Trông có vẻ như không những không bị Vương Mạnh xử lý, mà còn bình yên vô sự chạy tới phòng VIP của anh ta!
Tới đây để khiêu khích anh ta sao?
"À, tôi tới ăn cơm cùng ông chủ. Tình cờ thấy mọi người cũng ở đây nên lại ngồi cùng. Anh Trương cũng thật có nhã hứng, còn mời cả vợ và mẹ vợ tôi đi ăn cơm. Tấm lòng này Giang Thần tôi xin nhận, nhưng bữa ăn này cứ để tôi mời đi”, Giang Thần thản nhiên nói.
"Cậu mời? Cậu có biết phòng VIP này giá thấp nhất là bao nhiêu không?", Điêu Ngọc Lan khinh thường, giơ số tám nói: "8888! Cậu còn chưa đi làm được nửa tháng, đã được trả lương chưa? Huênh hoang cái gì không biết?".
Điêu Ngọc Lan khoanh tay tỏ vẻ chán ghét, hôm nay bà ta định sẽ làm mối cho Trương Xuyên và con gái, Giang Thần xuất hiện ở đây rõ ràng là một trở ngại.
"Mẹ đừng nói Giang Thần như vậy nữa, Giang Thần đã rất nỗ lực rồi, hơn nữa công việc của con cũng là nhờ Giang Thần mới có được. Vừa rồi trên đường con quên nói với mẹ, giờ con đã là tổng giám đốc công ty con của Vinh Đỉnh rồi, tiền lương hàng năm là hai triệu tệ, còn được chia 20% hoa hồng nữa. Tất cả đều là nhờ Giang Thần giúp con nói với bạn anh ấy đó”, lúc này Vương Tuệ Lâm đột nhiên lên tiếng, cô nói ra chuyện đó vào lúc này là vì muốn giúp Giang Thần chống đỡ tình cảnh hiện tại, đặc biệt còn ở trước mặt Trương Xuyên.
Mà khi Trương Xuyên nghe xong, quả thật đã ngẩn ra một lúc.
Một năm hai triệu nhân dân tệ sao?
Với tư cách là giám đốc bộ phận của Hermès như anh ta, mà một năm cũng chỉ kiếm được ba trăm ngàn nhân dân tệ.
Ban đầu, anh ta tưởng rằng, mình từ nước ngoài trở về thì cao cấp, vẻ vang lắm, đủ để xứng tầm với Vương Tuệ Lâm.
Nhưng giờ đây anh ta mới phát hiện hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa, công việc của Vương Tuệ Tâm còn là do Giang Thần tìm giúp?
Sao có thể chứ?
Một tên vô dụng sao có thể giúp Vương Tuệ Tâm tìm được một công việc với mức lương hai triệu nhân dân tệ một năm?
Điêu Ngọc Lan cũng ngẩn ngơ một hồi, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ con gái mình lại thực sự trở thành tổng giám đốc của công ty!
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cau mày, khinh thường nói: "Con gái, con đừng để cậu ta dắt mũi. Con có thể trở thành tổng giám đốc công ty con là vì sếp của Vinh Đỉnh đánh giá cao năng lực của con, không liên quan gì đến tên vô dụng này. Cậu ta chỉ nói vài câu giới thiệu con thôi, dù không có cậu ta, một mình con tự nộp đơn, ông chủ Vinh Đỉnh chắc chắn cũng sẽ nhận con".
“Đúng vậy, đúng vậy. Tuệ Lâm, ông chủ Vinh Đỉnh không phải tên ngốc. Sao có thể tùy tiện giao một vị trí quan trọng như vậy cho người khác, chắn chắn là vì anh ta rất coi trọng em”, Trương Xuyên cũng vội vàng nói, anh ta không tin, một tên ăn hại lại có được năng lực này.
"Hai người..."
“Được rồi Tuệ Lâm, đừng nói nữa, ngồi xuống ăn cơm đi”, Giang Thần không hề để tâm mà thờ ơ cười thuyết phục Vương Tuệ Lâm, kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Chương 142: Cho một một chai rượu vang đắt nhất ở đây
Bốn người lần lượt ngồi xuống.
Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo.
Dù sao, hôm nay Trương Xuyên mời mẹ con Vương Tuệ Lâm tới là để bàn chuyện riêng và gia tăng tình cảm. Nhưng không ngờ Giang Thần lại xuất hiện giữa đường. Mặc dù Điêu Ngọc Lan muốn làm mối cho hai người, nhưng Giang Thần mới thực sự là con rể của bà ta. Dù bà ta mặt dày đến đâu, thì cũng không tiện nhắc tới chuyện này ngay trước mặt anh.
Qua một hồi căng thẳng, cuối cùng thức ăn cũng được bưng ra.
Tất cả đều là những món nổi tiếng của Đằng Long, chỉ là vẻ mặt của Trương Xuyên lại có chút sững sờ, bởi vì anh ta phát hiện, những món ăn này có vấn đề.
Nó hoàn toàn khác với những món mà anh ta đã đặt trước đó.
Không phải khách sạn ăn xén, mà là những món ăn này cao cấp hơn những món anh ta đã đặt.
Bao gồm thịt bò Kobe, sashimi Hokkaido và trứng cá tầm trắng, đây đều là những món ăn đắt đỏ nhất ở Đằng Long. Riêng trứng cá tầm trắng cũng đã trên dưới hai mươi ngàn tệ rồi.
Bây giờ, Trương Xuyên hoàn toàn mơ hồ. Căn phòng mà anh ta đặt, mức giá thấp nhất là 8888 chứ không phải 88888. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Tiểu Xuyên! Ôi trời cái thằng bé này, cháu cũng mát tay quá rồi đó? Gọi toàn món đắt tiền thế này, ít nhiều cũng phải hơn một trăm ngàn rồi? Hôm bay bác không khen cháu không được mà", Điêu Ngọc Lan vui vẻ ăn uống, càng nhìn Trương Xuyên càng thấy vừa lòng. Đàn ông mà, muốn theo đuổi con gái thì bắt buộc phải chịu chi. Từ điểm này, có thể thấy, nếu hai người thành đôi, con gái bà ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, bà ta cũng được thơm lây.
Còn người tên Giang Thần kia...
Điêu Ngọc Lan không khỏi bĩu môi. Cái tên ăn hại đó ngoài việc ăn chầu ăn trực ở nhà thì còn làm được cái tích sự gì nữa? Bây giờ con gái bà ta đã trở thành sếp rồi, cách biệt về thân phận của hai người càng ngày càng lớn, càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
“Trương Xuyên, anh đâu cần làm đến mức này?”, Vương Tuệ Lâm hơi bất ngờ, cô cũng không ngờ Trương Xuyên lại gọi những món đắt tiền như vậy. Lúc đầu cô định để Giang Thần mời, nhưng một bàn này e là cũng phải hơn một trăm ngàn tệ. Giang Thần sao mà trả nổi chứ?
“À...ờm, ha ha, có gì đâu, bác gái, Tuệ Lâm, chỉ là một bữa ăn thôi mà, sao có thể sánh bằng tấm lòng của cháu dành cho Tuệ Lâm được”, lúc này Trương Xuyên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi cười nói.
Một bữa ăn hơn một trăm ngàn tệ sao?
Kệ đi!
Có thể đó là do Vương Mạnh đã sắp xếp để cảm ơn việc anh ta giúp đỡ giới thiệu khách hàng lúc trước.
Lúc này, Điêu Ngọc Lan không nhịn được nhân cơ hội nói: "Trương Xuyên, bây giờ cháu và Tuệ Lâm đều là quản lý cấp cao của công ty rồi. Sau này, hai đứa phải giúp đỡ nhau cùng tiến bộ trong sự nghiệp đó".
Điêu Ngọc Lan nhìn hai người, đúng là kim đồng ngọc nữ, càng nhìn càng thấy ưng.
“Bác gái, bác yên tâm đi. Hermès của bọn cháu cũng có rất nhiều dự án chất lượng cao, tới lúc đó sẽ tìm Tuệ Lâm để đầu tư”, Trương Xuyên hứa hẹn, nhưng sắc mặt lại có chút mất tự nhiên.
Suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một giám đốc tiêu thụ nhỏ, chỉ được đàm phán một vài dự án tầm mấy triệu, so với số tiền đầu tư lên đến hàng trăm triệu của tổng giám đốc công ty con Vinh Đỉnh thì chỉ như hạt cát giữa sa mạc thôi.
Nhưng xét về khí chất thì không thể chịu thua kém, dù sao anh ta cũng vẫn hơn tên ăn hại họ Giang kia.
"Phục vụ, lấy cho tôi một chai rượu vang đắt nhất chỗ các người tới đây, tôi muốn chúc mừng bạn gái tôi!"
Có được sự khích lệ của Điêu Ngọc Lan, đương nhiên anh ta cũng cảm thấy có ưu thế, trực tiếp gọi Vương Tuệ Lâm là bạn gái của mình, đồng thời nhìn Giang Thần với ánh mắt khiêu khích, ra vẻ huênh hoang.
"Trương Xuyên, ai là bạn gái của anh? Chồng tôi còn đang ngồi bên cạnh, mong để ý tới lời nói của mình", Vương Tuệ Lâm cau mày nghiêm túc nói. Cô cảm thấy trước đây mình đã nói rất rất rõ ràng rồi, Trương Xuyên này đúng là quá đáng.
Sắc mặt Trương Xuyên đột nhiên trở nên ngượng ngùng, chỉ có thể cười trừ.
Nhưng lúc này Điêu Ngọc Lan lại nói: "Tuệ Lâm, hôm nay Trương Xuyên đã mời chúng ta ăn tối, con nghiêm túc quá như vậy làm gì? Hơn nữa, con và Trương Xuyên là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nói là bạn gái thì cũng có sao đâu, mẹ và mẹ Trương Xuyên đều hy vọng vào hai đứa".
Điêu Ngọc Lan không quan tâm mà nói thẳng.
Chương 143: Rượu vang đỏ
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Vương Tuệ Lâm đột nhiên cảm thấy nhức đầu, mẹ cô đúng là càng ngày càng quá đáng, cô lo lắng nhìn Giang Thần, sợ anh sẽ suy nghĩ gì đó.
Điêu Ngọc Lan tiếp tục trừng mắt nhìn nói: "Sao? Trương Xuyên mời chúng ta ăn tối, một bữa ăn trị giá hơn một trăm ngàn nhân dân tệ. Còn cậu ta làm tài xế cho người ta đến khi nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Bây giờ con đã là tổng giám đốc của công ty rồi, cách biệt thế nào chắc mẹ cũng không cần phải nói nữa? Con và cậu ta liệu có thể đến được với nhau không?"
Vương Tuệ Lâm nhất thời á khẩu, mẹ cô ăn nói khó nghe, nhưng đều nhằm trúng vào chỗ ngứa. Quả thực, tuy Giang Thần đã giúp cô rất nhiều, nhưng năng lực đúng là rất kém. Dù cô không ghét anh nhưng e là Giang Thần cũng tự cảm thấy áp lực, có thể đoán trước, tương lai chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.
Nhưng vẫn cố nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin Giang Thần sẽ nỗ lực”, vừa nói vừa liếc nhìn Giang Thần, hi vọng anh có thể bày tỏ thái độ gì đó.
Nhưng Giang Thần lại làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú ăn thức ăn trong bát. Vương Tuệ Lâm lập tức cảm thấy hơi khó chịu.
"Hừ! Cái thứ rác rưởi này, không được cái tích sự gì, con còn trông chờ vào nó làm gì?", Điêu Ngọc Lan càng nhìn càng thấy tức giận, không nhịn được lên tiếng mắng chửi.
Lúc này, phục vụ đột nhiên bước vào chuẩn bị thanh toán.
"Thưa anh, tổng cộng là 888.000 nhân dân tệ. Giám đốc Vương của chúng tôi nói, vì anh là khách quen nên sẽ làm tròn thành 880.000 nhân dân tệ".
Trương Xuyên vốn dĩ rất hào hứng đứng dậy thanh toán, vừa có thể khoe khoang trước mặt mẹ con Điêu Ngọc Lan, lại còn công kích được tên ăn hại bên cạnh này.
Nhưng khi nghe thấy con số 888.000 này, anh ta lập tức ngẩn người, toàn thân cứng đờ.
“Cô có nhầm không đó?”, Trương Xuyên tỏ vẻ hoài nghi. Dù bàn ăn này có vượt dự tính thì cũng không thể quá một trăm ngàn tệ.
Tám trăm tám mươi tám ngàn là cái quái gì?
Rốt cuộc Vương Mạnh đang làm cái trò gì vậy?
"Không nhầm đâu, anh vừa gọi một chai rượu vang đắt nhất chỗ chúng tôi. Đây là chai rượu vang đỏ 1982 Bordeaux trị giá 730.000 nhân dân tệ. Cộng lại tất cả là 880.000 đó ạ", phục vụ vẫn tươi cười nói.
"Cô điên rồi sao? Tôi gọi rượu đắt nhất bao giờ...", Trương Xuyên nói được nửa chừng thì ngừng, vì anh ta đột nhiên nhớ ra vừa rồi đúng là anh ta có nói một câu như vậy thật.
Nhưng ai mà ngờ loại rượu đắt nhất trong khách sạn Đằng Long lại đắt tới vậy?
Chết tiệt!
Lúc này, mẹ con Điêu Ngọc Lan đều không giấu nổi bất ngờ.
Không ngờ một bữa ăn lại tốn nhiều tiền như vậy?
“Khụ khụ… ừm, gọi giám đốc Vương của các người tới đây, tôi có chuyện muốn nói với anh ta”, Trương Xuyên vội vàng nói, bây giờ bảo anh ta lấy ra 880.000 ngay lập tức đương nhiên là anh ta không có.
Dù gì anh ta cũng vừa về nước, lại mới mua nhà nữa, trong tay thực sự không còn bao nhiêu. Tuy nhiên, anh ta tin, với mối quan hệ của anh ta và Vương Mạnh, tạm thời ăn chịu chắc cũng không có vấn đề gì.
Một lúc sau, Vương Mạnh mỉm cười bước vào: "Giám đốc Trương, anh có hài lòng với bữa ăn này không?"
"Rất hài lòng”, Trương Xuyên ngượng ngùng cười, rồi vội vàng kéo Vương Mạnh qua một bên, nói nhỏ: "Anh Vương, anh làm gì vậy, một bữa ăn mà tính tôi những 888.000 nhân dân tệ, muốn chơi chết tôi à?"
"Người anh em, nói vậy thì vô lý quá? Tôi cũng đã giảm giá cho anh rồi, chả nhẽ anh không ăn gì chắc?", Vương Mạnh nhất thời nghiêm mặt, bất mãn nói.
Trương Xuyên cứng họng không nói được gì, vội vàng xua tay: "Được, nhưng giờ trong người tôi không có nhiều tiền như vậy, ghi sổ cho tôi trước được không?"
“Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi đã nói, từ nay về sau, khách sạn Đằng Long không chấp nhận ghi nợ”, Vương Mạnh nghiêm mặt nói.
Trương Xuyên ngây người, mẹ kiếp, có chuyện gì với Vương Mạnh vậy? Thật không hiểu nổi?
“Tiểu Xuyên, có khó khăn gì sao?”, Điêu Ngọc Lan thấy có gì đó không ổn, lên tiếng hỏi.
"Không, không có gì đâu ạ..."
"Không có gì? Lẽ nào anh vẫn muốn ăn chịu sao?", Vương Mạnh cười khẩy, trực tiếp hét lên khiến mặt Trương Xuyên đỏ bừng.
"Tiểu Xuyên, cháu không đủ tiền à? Bác nói trước với cháu nhé, giờ gia đình bác cũng rất căng thẳng, không có nhiều tiền như vậy đâu", Điêu Ngọc Lan vội vàng xua tay, như là sợ Trương Xuyên chuẩn bị đòi tiền bà ta đến nơi.
Vương Tuệ Lâm tức giận nhìn mẹ cô một cái, lắc đầu bất lực, sau đó nói: "Hay chúng ta chia đôi đi, tôi trả bốn trăm bốn mươi, anh trả bốn trăm bốn mươi, bốn trăm bốn mươi ngàn thì chắc anh có chứ?"
Mặt Trương Xuyên đỏ bừng.
Bốn trăm bốn mươi ngàn nhân dân tệ anh ta cũng không có, dù sao mỗi tháng anh ta còn phải trả tiền nhà, cuộc sống cũng khá túng thiếu.
Chương 144: Thật bẽ mặt với nhà gái
“Cái gì? 440.000 cũng không có ư? Ôi trời!”, Điêu Ngọc Lan vô cùng tức tối, không ngừng dùng tay quạt gió, không nói nên lời.
Bà ta tức giận nói: “Cháu đã không có tiền, vậy mời chúng tôi tới nơi cao cấp như vậy để ăn làm gì? Cái đứa này, lẽ nào trong lòng cháu không có tính toán trước sao? Uổng công cho mẹ cháu còn khen cháu rộng lượng và khôn khéo, Tiểu Xuyên à, cháu đúng là khiến cho bác quá thất vọng rồi!”
Còn Trương Xuyên lại giống như người câm, đỏ mặt tía tai, cũng không nói ra được câu nào.
Hôm nay đúng là bẽ mặt với nhà gái quá đi mất!
Vào lúc này, Giang Thần lại lắc đầu và chậm rãi đứng lên.
“Giám đốc Vương, nếu giám đốc Trương không có tiền, vậy bữa cơm này hay là tính cho tôi đi!”
Anh vừa dứt lời thì mấy người có mặt ở đó đều đơ người ra.
“Giang Thần, lúc này rồi mà anh còn nói đùa gì vậy? Tính cho anh? Anh tưởng anh là ai chứ? 880.000, anh có nhiều tiền vậy sao?”, Trương Xuyên đỏ mặt mắng chửi. Tuy anh ta tính sai, nhưng không có nghĩa có thể để mặc cho Giang Thần giẫm lên đầu mình.
Huống hồ, chẳng phải tên nhãi này là đồ vô dụng ư, làm sao có thể có nhiều tiền đến vậy, rõ ràng là loè mọi người đây mà!
“Đúng vậy, tên vô dụng nhà cậu, lúc này đừng gây thêm phiền phức nữa. Tôi nói cậu biết, Tuệ Lâm nhà chúng ta cũng không đưa tiền cho cậu đâu!”, Điêu Ngọc Lan cũng vội lên tiếng. Dù gì Giang Thần vẫn là con rể của mình, bà ta không muốn số tiền này lại do nhà mình chi trả.
“Giang Thần, thôi bỏ đi, số tiền này để tôi chi trả vậy!”, Vương Tuệ Lâm lắc đầu và lấy thẻ ra.
Mà lúc này, Vương Mạnh đột nhiên mỉm cười, rồi nói với Giang Thần: “Được thôi ông chủ, nếu anh đã lên tiếng, số tiền này tính cho anh nha!”
Động tác Vương Tuệ Lâm lấy thẻ ra đột nhiên cứng đờ, Điêu Ngọc Lan và Trương Xuyên cũng không thể tin được mà trợn tròn hai mắt, tưởng là mình nghe nhầm.
Chuyện này là sao?
Giám đốc Vương này thật sự ghi nợ cho Giang Thần, hơn nữa còn gọi Giang Thần là gì?
Ông chủ?
Giang Thần trở thành ông chủ của khách sạn Đằng Long từ khi nào vậy?
“Anh Vương, anh có nhầm không vậy? Anh ta, anh ta là ông chủ khách sạn các anh hả?”, Trương Xuyên đột nhiên khàn giọng, cảm thấy không cách nào chấp nhận sự thật này.
Phải biết là khách sạn Đằng Long có tài sản lên đến hàng trăm triệu, sao tên vô dụng này có thể lắc mình một cái là trở thành ông chủ lớn trị giá hàng trăm triệu được chứ?
Mẹ con Điêu Ngọc Lan cũng ngớ người, cảm thấy không đáng tin chút nào, cảm thấy đối phương chắc chắn là nhầm lẫn rồi!
Nhưng Vương Mạnh mỉm cười và nói: “Ông chủ của tôi mà tôi còn có thể nhận nhầm hay sao? Anh Giang bây giờ chính là tổng giám đốc của khách sạn Đằng Long!”
Vương Mạnh nói xong, hơi cúi người về phía Giang Thần rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Lúc này, bầu không khí khá ngượng ngùng, Vương Tuệ Lâm vội nắm lấy cánh tay của Giang Thần: “Giang Thần, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Sao anh lại là tổng giám đốc của khách sạn Đằng Long?”
Ánh mắt của Điêu Ngọc Lan cũng lập tức thay đổi, đôi mắt bà ta sáng rực nhìn về phía Giang Thần, không ngờ thằng con rể bỏ đi này còn có ngày cá muối lật mình.
“À, không có gì, khách sạn này vừa bị công ty đầu tư Vinh Đỉnh mua lại, bạn tôi kêu tôi tới làm tổng giám đốc, giúp cậu ấy quản lý trước, việc ăn một bữa cơm miễn phí này, tôi vẫn có thể làm được!”, Giang Thần mỉm cười và giải thích.
“À!”, Vương Tuệ Lâm chợt như hiểu ra mọi chuyện.
Còn vẻ mặt của Điêu Ngọc Lan thì khá thất vọng, bà ta lập tức không nhịn được mà bĩu môi: “Còn tưởng cậu thật sự là cá muối lật mình, không ngờ vẫn là đi làm thuê cho người ta!”
Nói thì nói vậy, nhưng một tổng giám đốc khách sạn năm sao thì tiền lương chắc cũng phải được một triệu chứ?
Nói cách khác, bây giờ Giang Thần cũng không kém gì so với Trương Xuyên, thậm chí còn cao hơn Trương Xuyên một bậc.
Ưu thế của Trương Xuyên bỗng chốc biến mất!
Lúc này, vẻ mặt của Trương Xuyên đen như nhọ nồi. Anh ta cũng hiểu ra, thì ra Vương Mạnh và Giang Thần bắt tay nhau chơi xỏ anh ta.
Cố tình để anh ta xấu mặt trước mẹ con của Điêu Ngọc Lan!
Lúc này làm gì còn mặt mũi ở lại đây nữa, anh ta bèn xụ mặt rồi đi ra ngoài.
Nay anh ta có thể nói là thua triệt để trước mặt Giang Thần.
Sau này, e là không còn chút cơ hội nào nữa, làm gì còn mặt mũi theo đuổi Vương Tuệ Lâm chứ.
“Này, Tiểu Xuyên!”, Điêu Ngọc Lan vừa định nói gì đó nhưng Trương Xuyên đã đi mất dạng.
Điêu Ngọc Lan giữ lấy vai Giang Thần, lườm một cái rồi nói: “Cậu đừng có đắc ý, đừng tưởng là ông chủ của khách sạn thì có thể được tôi thừa nhận. Nhà họ Vương chúng tôi là nhà hào môn! Một khách sạn thì có là gì chứ. Huống hồ, cậu còn thua kém xa người anh họ Giang Hiên Viên của mình lắm đấy!”
“Mẹ! Giang Thần đã rất cố gắng rồi!”, Vương Tuệ Lâm không chịu được nữa, cô cau mày nói giúp cho Giang Thần.
“Sao vậy, mẹ nói cậu ta vài câu thôi thì con đã không vui rồi hả? Hôm nay Tử Tình gọi điện đến, nói rằng ngày kia chúng ta phải đến tham gia buổi tiệc đầy tháng của cháu ngoại trai! Con đừng quên rằng, năm đó cậu ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang! Con cũng không nghĩ mà xem, nhà họ Giang là gia đình gì chứ? Cậu ta là một tên vô dụng bị đuổi khỏi nhà, con còn mong cậu ta giành vinh dự cho chúng ta hả? Tới lúc đó, mẹ của con còn không bị mẹ của Giang Hiên Viên chê cười ư?”, Điêu Ngọc Lan nói với bộ dạng căm ghét. Thật ra bà ta ghét người con rể này, quan trọng nhất là vì thân thế của Giang Thần.
Một tên vô dụng bị nhà họ Giang tống cổ ra khỏi nhà, lại thành con rể của mình, nói ra ngoài quả thật không biết giấu mặt vào đâu.
Hơn nữa, bà ta càng cho rằng anh không xứng đáng với con gái của mình!
“Mẹ…”, Vương Tuệ Lâm bất lực lắc đầu, ánh mắt cô lo lắng nhìn sang Giang Thần.
Giang Thần tỏ ra vô cảm, nhưng nắm tay thì từ từ siết chặt lại.
Nhà họ Giang …
Xem ra, cũng tới lúc nên về nhà rồi!