Chiến Thần Điện Hạ

Chương 7: Anh Đừng Tham Lam Như Vậy





“Sao cơ? Anh ta không xuống á?”
Vương Tuệ Lâm nghe người giúp việc nói xong mà sững người.

Cái tên vô dụng này dám ngó lơ mệnh lệnh của mình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta vừa mới về, có lẽ thực sự mệt mỏi, bây giờ nhắc đến chuyện ly hôn quả thực không phù hợp lắm, đáng lẽ nên để người ta nghỉ ngơi một lát đã.
Nhưng Điêu Ngọc Lan thì không nhẫn nhịn được, hai mắt lập tức trợn ngược lên: “Lá gan nó to gớm nhỉ, dám không nghe lời Tuệ Lâm? Không được, bảo nó xuống ngay bây giờ!”
“Mẹ, anh ấy vừa mới về, hay là cứ để anh ấy nghỉ ngơi thêm một lát đã?”
Vương Tuệ Lâm thăm dò, bây giờ trông Điêu Ngọc Lan hoàn toàn khỏe khoắn, cô cũng biết ban nãy bà ta chỉ giả bộ.

“Sao hả, Tuệ Lâm, lẽ nào còn vẫn còn ôm hi vọng về nó?”
“Mẹ, con không có…”
“Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải ly hôn với nó!”
Hai mắt Điêu Ngọc Lan lập tức đỏ ửng lên: “Vốn dĩ mẹ cũng chỉ có hai đứa con gái là con với Tử Tình.

Con nhỏ Tử Tình vô lương tâm, từ khi gả vào nhà họ Giang là trở thành người của nhà họ Giang luôn, một năm chẳng về nhà được mấy lần, con thì lấy cái thằng vô dụng này.


Mỗi lần họp mặt bạn bè, nhìn con rể nhà người ta vừa có tiền đồ vừa hiếu thuận, mẹ ghen tị biết chừng nào!”
“Nếu biết như thế, khi xưa mẹ đẻ thằng con trai cho rồi!”
Điêu Ngọc Lan vừa vỗ đùi vừa giả bộ khóc lóc gào thét.

Vương Tuệ Lâm cắn chặt môi dưới.

Đâu phải mỗi mình mẹ cô bị người ta chê cười, đến cả cô cũng thường xuyên bị người ta chỉ trỏ sau lưng khi ở công ty.

Cô là tổng giám đốc của công ty mà lấy một tên vô dụng đi lính, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi ở nhà họ Vương.

Chỉ trách bản thân mình khi ấy mềm lòng mà đồng ý với lời thỉnh cầu từ bố! Nhưng bây giờ bố cô cũng khỏi bệnh rồi, cô cũng không còn gì phải kiêng dè nữa, nhân lần này Giang Thần quay về, có thể ly hôn với anh luôn.

“Được rồi mà, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ tự đi lên nói chuyện với anh ấy, như thế chắc là được rồi chứ!”
Vương Tuệ Lâm cũng bất đắc dĩ, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô-pha, lên tầng tìm Giang Thần.

“Cô muốn ly hôn với tôi?”
Lúc này Giang Thần vừa mặc xong quần áo, biểu cảm có vẻ ngạc nhiên, không ngờ mình vừa quay về mà đối phương đã đề nghị ly hôn.

“Tối nay tôi sẽ ủy thác cho luật sư của công ty soạn một bản thỏa thuận ly hôn, nếu anh muốn điều kiện gì thì chúng ta có thể bàn thêm, chỉ cần anh chịu ký tên là được!”
Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tuệ Lâm nhìn anh chằm chằm nhưng không có chút cảm xúc nào.

“Tôi sẽ không đồng ý ly hôn đâu, trong mục tình trạng hôn nhân của Giang Thần này không bao giờ có dòng ly hôn, chỉ có dòng vợ chết!”
Giang Thần chỉnh lại cổ áo, nghiêm nghị đáp.

“Anh, anh nói sao cơ?”
Vương Tuệ Lâm tưởng rằng mình nghe nhầm.


“Giang Thần này chinh chiến năm năm, với tư cách là một chiến sĩ, tôi không cho phép cuộc đời của mình có bất kỳ vết nhơ nào.

Chuyện ly hôn, cô đừng hòng nghĩ đến nữa!”
Không thể nào ly hôn được.

Anh cũng không muốn bị đám lính và mấy ông lãnh đạo của mình chê cười, huống hồ chuyện hôn sự với nhà họ Vương là di nguyện duy nhất của bố anh trước khi chết.

Anh tuyệt đối không làm trái với di nguyện của bố!
“Giang Thần, tôi nói cho anh biết, đừng có mà quá đáng! Chuyện này không phải cứ anh nói không ly hôn thì không ly hôn, tôi có thể tới tòa án khởi kiện anh!”
Cơ thể Vương Tuệ Lâm run lên bần bật vì tức giận, nhưng sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô không khỏi hòa hoãn hơn: “Tôi biết, anh đang sợ ly hôn rồi thì cuộc sống sẽ không được đảm bảo, đúng không? Tôi có một căn biệt thự ở Nam Sơn, ngoài ra tôi sẽ cho anh thêm một triệu tệ, cho dù sau này anh không tìm được công việc, cũng đủ sống rồi!”
“Hờ hờ, những thứ mà cô vừa nói không đáng một xu trong mắt tôi.

Tóm lại, tôi sẽ không ly hôn đâu!”
Giang Thần quả quyết từ chối rồi xua tay: “Cô ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”.

“Giang Thần, chẳng lẽ những thứ ấy vẫn chưa đủ à? Anh đừng tham lam quá như thế!”
Vương Tuệ Lâm bỗng chốc thấy tức giận, cô nghĩ rằng Giang Thần muốn đòi nhiều hơn thế.

“Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Giang Thần cũng không giải thích.


“Được, vậy thì anh cứ đợi thư mời từ luật sư của tôi đi!”
Thấy nói mãi mà không đạt được kết quả gì, Vương Tuệ Lâm nghiến răng nghiến lợi rồi quay người đi ra ngoài.

Giang Thần đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường, điều hòa hơi thở.

Tuy rằng trong lần chấp hành nhiệm vụ này anh đã bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng gặp được cơ duyên cực kỳ lớn.

Anh vô tình lấy được một phần bí tịch thần kỳ còn sót lại, bên trên ghi chép “Huyền Thanh Quyết” được truyền lại từ thời thượng cổ.

“Huyền Thanh Quyết” không rõ do ai sáng tạo ra, nhưng cực kỳ thần kỳ, giúp Giang Thần ổn định được vết thương bên bờ vực của cái chết.

Đồng thời anh cũng biết được bí mật từ phần ghi chép còn sót lại này, chủ nhân của Huyền Thanh Quyết từng luyện ra được một viên “Cửu Mệnh Kim Đan”.

- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.